• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương Siêu, anh đi đóng phim sao? Trông rất đẹp trai!” Lâm Hoài cười nói.

“Lâm Hoài, nếu hôm nay tao không đánh mày một trận thì tao không phải họ Vương” Điều duy nhất Vương Siêu muốn làm lúc này chính là đánh Lâm Hoài đến mức không thể tự chăm sóc bản thân. Nghĩ đến cảnh lần trước mình bị đánh trong nhà vệ sinh ở khu phục vụ, thật sự là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong! Cũng may, hai chân anh ta kẹp chặt, nếu không bi của anh ta đã bị đánh hỏng từ lâu rồi.

Vương Siêu hét lớn lao về phía trước, thu hút sự chú ý của. rất nhiều bạn học.

“Vương Siêu, anh lại nổi điên à?” Lâm Hoài biết tên nhóc. này đã trải qua chuyện gì, nghiêng người tránh cú đấm.

“Lâm Hoài, hôm nay tao nhất định phải giết mày.” Sau khi đánh hụt, Vương Siêu vòng trở lại.

“Người của bộ phận an ninh trường học đang tới, tốt nhất anh nên đàng hoàng một chút.” Lâm Hoài nhanh chóng tránh khỏi Vương Siêu và đi thẳng về phía cổng.

“Cho dù hôm nay ông trời có đến, tao cũng không tha cho mày, mày hại tao suýt chết, tao nhất định phải trả thù” Vương Siêu như bị điên lao về phía Lâm Hoài.

Lúc này Lâm Hoài lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Vương Siêu với vẻ mặt thờ ơ. “Người của bang Tam Hồ đang ở đây, tìm anh” Lâm Hoài thản nhiên nói.

Vương Siêu vốn đang tức giận, vừa nghe được mấy chữ bang Tam Hồ bỗng nhiên run lên, hai chân đều trở nên mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống đất.

Vương Siêu sợ hãi như bị sét đánh, vừa gọi mẹ ơi vừa đứng dậy chạy vào trong trường, vô cùng nhếch nhác.


Mấy chục sinh viên có thể thấy rõ cảnh tượng này, bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Hoài không nói thêm gì nữa, thuận lợi tiến vào trường học.

Ngay khi Lâm Hoài vừa bước vào cổng trường, phía trước. đột nhiên xuất hiện hai cô gái, sự xuất hiện của hai người này thu hút sự chú ý của vô số ánh mắt.

Cô gái dẫn đầu nhìn rất sốt ruột, mặc đồng phục học sinh, váy ngắn, mái tóc dài buông xõa sau lưng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, đôi môi đỏ mọng nhàn nhạt khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, làn da trắng nõn, thân hình mảnh mai, trông như một nàng tiên xinh đẹp.

Người này chính là Hạ Linh Linh, người bên cạnh cô cũng là một đại mỹ nữ tên Lữ Diệp, sống cùng ký túc xá với Hạ Linh Linh.

Lâm Hoài nhìn Hạ Linh Linh, nếu như trước đây hẳn đã xông tới bên cạnh cô rồi. Nhưng hiện giờ hắn cũng không có cảm giác gì nhiều, cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng còn chưa đến mức khiến hẳn đảo lộn hồn phách.

Hai người Hạ Linh Linh nhanh chóng đi qua, Lâm Hoài cũng đi thẳng về phía ký túc xá.

Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện một chiếc Hummer, là xe của Từ Long, hôm qua Từ Long đợi Hạ Linh Linh ở cổng trường mấy tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện, cuối cùng anh ta thất vọng quay về. Hiện giờ anh ta nhận được tin tức nên vội vàng chạy tới.

“Linh Linh, thật trùng hợp! Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?” Từ Long nhìn thấy Hạ Linh Linh thì mỉm cười đi tới.

“Cám ơn, hôm nay tôi có việc nên không đi được.” Hạ Linh Linh đều giữ khoảng cách nhất định với những người theo đuổi mình, cô hiểu rõ hiện giờ mình nên tập trung vào việc học.


“Có việc gì? Anh đưa em đi!” Từ Long tiếp tục xum xoe nói. “Không cần, xe của tôi đến rồi!” Hạ Linh Linh không nói thêm gì nữa, lúc này, một chiếc ô tô màu đỏ lặng lẽ đi tới, đỗ ngay bên cạnh Hạ Linh Linh.

Hạ Linh Linh nhanh chóng mở cửa ngồi vào.

“Linh Linh! Nếu em có việc gì thì nói cho anh biết, anh sẽ giúp em xử lý!” Nhìn thấy Hạ Linh Linh chuẩn bị rời đi, Từ Long vội vàng hét lên.

Lần này Hạ Linh Linh không nói gì, trực tiếp cùng chiếc xe biến mất.

Từ Long cảm thấy rất không vui, người phụ nữ có thể phớt lờ anh ta chỉ có Hạ Linh Linh, nếu đổi lại là người khác, anh ta đã tát vào miệng cô ta từ lâu rồi, nhưng anh ta không dám động vào người nhà họ Hạ.

Trên chiếc xe màu đỏ.

“Chú Vương, nhất định có chuyện gì lớn nên gia tộc mới sốt ruột như vậy phải không?” Hạ Linh Linh vội vàng hỏi.

“Cậu ấm nhà họ Minh thành phố Liễu đang bệnh nặng, rất nhiều gia tộc lớn đã đến thăm. Hôm nay cuối cùng cũng đến lượt nhà họ Hạ chúng ta, bố cháu muốn cháu tiếp xúc với người nhà họ Minh, sẽ có nhiều lợi ích trong tương lai."

"Nhân tiện, đến đó cháu phải nói chuyện và làm việc cư xử đúng mực, đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với nhà họ Minh!


Chú Vương nhanh chóng nhắc nhở.

“ỒI Cháu biết phải làm gì. Bố mẹ cháu có đi không?” Hạ Linh Linh vội hỏi.

“Bọn họ chắc chăn phải đi, lần này nhà họ Hạ nhất định phải thể hiện thành ý lớn nhất!" Chú Vương nghiêm túc nói.

Lúc này, Hạ Linh Linh đã ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, bắt đâu suy nghĩ xem chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Lâm Hoài nhanh chóng đến ký túc xá, nhưng Vương Siêu vẫn chưa quay lại ký túc xá và cũng không biết anh ta đang trốn ở đâu. Có một vài người ở cùng ký túc xá với Lâm Hoài, nhưng những người này dễ chung sống hơn rất nhiều.

Sau khi ăn xong ở căng tin, Lâm Hoài lập tức đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm, việc đầu tiên là báo cáo, việc thứ hai là đóng học phí.

Chủ nhiệm Lưu rất nghiêm khắc, giáo dục Lâm Hoài hơn một tiếng, bao gồm cả cách học bù và những vấn đề khác. Dĩ nhiên Lâm Hoài đều nghe theo, cuối cùng nộp học phí tám nghìn nhân dân tệ.

Sau khi đóng học phí xong, Lâm Hoài chết lặng. Hắn cầm tổng cộng tám nghìn bảy trăm tệ, dự định dùng tám mươi tệ cho chỉ phí đi lại và còn lại hơn sáu trăm tệ cho chỉ phí sinh hoạt.

Nhưng hôm qua tốn năm trăm tệ tiền taxi, một trăm tám mươi tệ tiền ngủ trong nhà tảm công cộng và ăn tối, năm tệ tiền mua kem, mười ba tệ ăn ở căng tin, bây giờ hắn chỉ còn lại hai tệ. Nhìn hai tệ này Lâm Hoài có chút chết lặng, còn không đủ ăn cơm tối.

Buổi chiều có một tiết lịch sử, mặc dù Lâm Hoài có đi học, nhưng trong đầu đang suy nghĩ làm sao kiếm tiền mua đồ ăn.


Bán một số phụ kiện trang sức trên vỉa hè ở bên ngoài trường học cũng ổn, buổi tối chợ đêm rất nhộn nhịp, người đi dạo phố cũng rất nhiều, nhưng bày sạp nhập hàng cũng cần tiền, hai đồng này không làm được cái gì cả.

Tốt nhất là sử dụng kỹ năng chữa bệnh cứu người của mình, nhưng tìm bệnh nhân ở đâu? Nếu không có giấy phép. hành nghề, cũng sẽ không được người khác đồng ý.

Có thể yêu cầu bang Tam Hồ giúp, nhưng Lâm Hoài lại không muốn, như vậy hắn và bọn họ có khác gì nhau?

Sau khi tan học, Lâm Hoài bắt đầu chạy về phía cổng trường, muốn kiếm tiền thì phải ra ngoài. Đúng lúc này, phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân.

“Lâm Hoài, chờ một chút” Một giọng nói rất quen thuộc, là Hạ Linh LinhI

Lâm Hoài kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hạ Linh Linh và Lữ Diệp, sự xuất hiện của hai người đẹp khiến rất nhiều người dừng lại xem. Nếu là trước đây Lâm Hoài sẽ rất vui mừng, ước gì cả thế giới đều biết Hạ Linh Linh đang gọi mình, nhưng bây giờ hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Hoài thờ ơ nói.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp đều có chút kinh ngạc trước thái độ của Lâm Hoài, thắc mắc tại sao tên bị ám ảnh này lại thay đổi tính tình, nhưng hai người cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Lâm Hoài, sau này tôi không muốn dính líu gì với anh, cũng không muốn nghe anh nói có quan hệ gì với tôi, vậy nên lát nữa anh cùng tôi về nhà, giải thích chuyện này trước mặt bố mẹ tôi và chính thức kết thúc giao hẹn của tổ tiên.”

Hạ Linh Linh cũng rất thẳng thắn, nói hết mọi chuyện. “Được!” Lâm Hoài khẽ gật đầu.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp hơi im lặng trước vẻ mặt bình thản của Lâm Hoài. Theo tính cách trước đây của Lâm Hoài, chắc chẳn hẳn sẽ khóc lóc thảm thiết hoặc làm ầm lên, bây giờ bình tĩnh đến mức này quả thực có chút bất ngờ. Tên này không phải là ngu ngốc chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK