• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Minh thấy rõ toàn bộ chuyện này, anh ta mỉm cười bước tới.

“Giám đốc Vương, nhiêu đây đủ thể diện rồi. Lữ Diệp, cô mau chóng bồi thường đi! Bằng không, giám đốc Vương nổi giận, tăng mức bồi thường thiệt hại tinh thần lên năm trăm vạn, dù có bán cô đi cũng không đủ bồi thường số lẻ đâu.”

Trần Minh nịnh nọt Vương Lục đồng thời chèn ép Lữ Diệp, chà đạp cô gái mà mình không có được.

Lữ Diệp đã vô thức chảy nước mắt, cảm thấy vô cùng tủi thân, quan trọng là không có ai để khóc lóc kể lể. Hai trăm vạn đó! Mà là dù có bán mình cũng không đáng chừng ấy! Đây không phải là muốn khiến cô nhà tan cửa nát sao?

Bây giờ Lữ Diệp đã có lòng muốn chết rồi, tim như bị dao cắt.

“Giám đốc Vương, anh bớt giận đã, tôi kính anh một ly” Hạ Linh Linh cũng bất lực. Tiền tiêu vặt hàng tháng của cô chỉ có mười ngàn tệ, giờ đột nhiên phải trả đến gần hai trăm vạn tệ, đây không phải là muốn giết người sao!


Vương mập mạp sẽ không để cô về nhà, nói cách khác, nếu người nhà cô biết được, nhất định cô sẽ bị mắng té tát.

“Bây giờ mới nhớ đến việc uống rượu, cô nghĩ bây giờ tôi còn tâm trạng tham gia tiệc rượu sao?” Giọng Vương mập mạp càng ngày càng lớn, gã cực kì tức giận.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Linh Linh cũng bị khí thế của Vương mập mạp làm cho sợ hãi.

“Vậy thì phải xem cô muốn thế nào, hoặc là cùng tôi vào phòng nói chuyện một lát, hoặc là để người này lấy hai trăm vạn bồi thường, tùy côi”

Vương mập mạp vừa nói chuyện vừa nhấc điện thoại lên, sai người mang cho mình một bộ quần áo.

Hạ Linh Linh nghe Vương mập mạp nói xong giận đến run người, rõ ràng tên này muốn chiếm đoạt cô, chuyện này còn liên quan trực tiếp tới Trần Minh.

Bây giờ Lữ Diệp rất muốn nói mình sẽ bồi thường, nhưng mà cô thật sự không có tiền, dù táng gia bại sản cũng không đủ để trả. Nước mắt cô chảy dài trên mặt, hôm nay cô chỉ có thể dựa vào Hạ Linh Linh.

Tôi sẽ trả!” Hạ Linh Linh biết hai trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, nhưng lúc này cô chỉ có thể nhận về mình.

Vương Lục nghe được Hạ Linh Linh nói vậy thì rất thất vọng, nhưng rất nhanh trên mặt gã lại lộ ra nụ cười.


“Nhà họ Hạ của cô giàu như vậy thì bồi thường thêm cho tôi năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần đi!" Vương Lục cười nói.

“Anh? Anh đây là đang cướp tiền, còn cố tình gây sự” Hạ Linh Linh tức đến run người, gần như trợn mắt.

“Cô có thể không bồi thường, nhưng chưa chắc lần sau chúng tôi sẽ nhập hàng của nhà họ Hạ cô, bởi vì các người không có uy tín, làm sao tập đoàn Tam Cương của chúng tôi có thể hợp tác với những người không có uy tín được?” Vương Lục cười nói.

“Anh?” Hạ Linh Linh lúc này thật sự rất tức giận, nhưng chỉ có thể trừng mắt.

“Chuyện gì thế này? Nhà họ Hạ muốn quyt nợ sao? Chẳng lẽ nhà họ Hạ thật sự suy tàn rồi?” Trần Minh hưng phấn, nhạo báng.

Tên này khiến Hạ Linh Linh và Lữ Diệp muốn hộc máu, đặc biệt là khi Lữ Diệp, cô biết chuyện này chắc chắn có liên quan với Trần Minh.


Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người tai to mặt lớn đi tới nơi này. Bấy giờ Lâm Hoài cũng đã tìm kiếm đến tầng bốn, nhưng vẫn không tìm thấy Mia, hắn có vẻ rất sốt ruột.

Khi Lâm Hoài đến đại sảnh, số người đã tăng lên hơn gấp đôi, rất nhiều người tụ tập thành nhóm hai, ba người để trò chuyện và phẩm rượu. Những người ưu tú này muốn lợi dụng bữa tiệc sinh nhật của Lương Vân để tăng cường mối quan hệ cũng như bàn chuyện làm ăn.

Lâm Hoài liếc nhìn vào trong, chợt nhìn thấy Lữ Diệp đang khóc và Hạ Linh Linh cúi đầu, bên cạnh còn có mấy người đang nhìn.

Lâm Hoài không quan tâm đến Hạ Linh Linh, nhưng Lữ Diệp rất tốt bụng, thậm chí còn đãi hắn hai bát mì. Hắn nhận ra Lữ Diệp đang gặp rắc rối, nên nhanh chóng đi tới.

“Giám đốc Vương, để tôi vào phòng với anh! Đừng làm khó Linh Linh." Lúc này Lữ Diệp không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể để mình chịu thiệt, vừa nói vừa rơi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK