• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Nguyệt đã tìm thấy chiếc Hummer đang bốc. cháy, lúc này lửa đã được mọi người dập tắt, chỉ còn Từ Long vẫn như phát điên tìm kiếm Lâm Hoài giữa đám đông, bên mặt trái bị trầy một lớp da vẫn đang chảy máu.

"Lâm Hoài, mày xuất hiện ngay cho tao, hôm nay tao. phải lột da của mày." Từ Long gào lớn một cái.

Minh Nguyệt nhìn người đàn ông một cái rồi nhấc chân bước vào tiệm mì.

Trong sảnh lớn không có nhiều người, Minh Nguyệt đi thẳng lên tầng hai.

"Lâm Hoài, ở dưới kia đang có chuyện gì vậy?" Minh Nguyệt ngồi xuống đối diện Lâm Hoài cười khanh khách.

"Cái tên này tự đâm xe, tìm không ra nguyên nhân nên mới bắt đầu bới lông tìm vết, không cần để ý đến anh ta." Lâm Hoài vừa nói vừa bắt đầu nhìn Minh Nguyệt, thấy tay cô không có gì.

"Thảo dược của tôi đâu?" Lâm Hoài nhận ra hai tay Minh Nguyệt đều trống trơn.

"Ở trong xe đó. Nhiều như thế sao tôi cầm hết được." Minh Nguyệt vừa cười vừa nói.


"Ừ! Đến ăn bát mì đi! Chúng ta cùng ăn một bát nhé, mì của nhà này ăn khá ổn đấy!"

"Được thôi! Đúng lúc tôi cũng đang đói." Minh Nguyệt mỉm cười nói

Rất nhanh sau đó, Lâm Hoài lại gọi thêm một bát mì nữa, vài phút sau hai người bắt đầu ăn uống vui vẻ, dù đây là bát mì đơn sơ nhất mà Minh Nguyệt từng ăn, nhưng hương vị lại rất đậm đà.

Lâm Hoài cũng ăn ngon lành, chẳng mấy chốc mà một bát đã sạch boong.

"Lâm Hoài, chuyện ở công ty tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, buổi chiều tôi sẽ xếp máy bay trực thăng bay đến sa mạc Đại Cương để giúp hội Vương Manh tìm kiếm cỏ răng cưa, chuyện của nhà họ Hạ anh định giải quyết thế nào, tôi vẫn giữ phần đấu thầu đó đấy!"

Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Lâm Hoài.

"Minh Nguyệt, cô không cần vì tôi mà ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của công ty, tôi với nhà họ Hạ không có quan hệ gì hết." Lâm Hoài hiểu rõ ý của Minh Nguyệt, cô đang lo anh sẽ cầu xin thay cho nhà họ Hạ.

"Thế thì tốt, dù sao ở chỗ tôi công trình làm còn không hết, nếu lúc đó anh cần thì nói nhé! Như vậy tôi cũng có thể yên tâm đi ra sa mạc rồi!" Minh Nguyệt nhẹ gật đầu nói.


"Sa mạc Đại Cương không phải một nơi bình thường, những đồ vật cần thiết để sinh tồn trong tự nhiên phải chuẩn bị kỹ càng đó, chỉ cần không cẩn thận chút thôi có thể bị lạc đến chết." Lâm Hoài vội vàng nhắc nhở.

"Yên tâm! Tôi sẽ cẩn thận, đúng rồi, hai ngày nữa anh nhớ liên hệ với tôi sớm đấy." Minh Nguyệt cười nói.

"Được rồi! Muộn nhất một hai ngày nữa tôi có thể qua đó được." Lâm Hoài tin chắc những thảo dược này có thể giúp anh ngưng tụ ra khí hải.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bất ngờ có một người đàn ông từ dưới tầng vội vã chạy lên, người này da mặt bị trầy xước, cả người từ trên xuống dưới đầy bụi bặm, đó chính là Từ Long vừa mới bị lật xe.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài mày chết đi cho tao, hôm nay †ao nhất định phải băm mày ra." Sau khi lên tâng, Từ Long nhìn xung quanh, bắt đầu chửi ầm lên.

Chẳng bao lâu sau Từ Long đã tìm thấy Lâm Hoài, trong ánh mắt anh ta xuất hiện sát ý, nhưng Từ Long lại ngẩn người khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi đối diện Lâm Hoài.

Thật ra một cô gái đẹp đến phi thường, sao trên đời lại có thể có người đẹp đến vậy, so với Hạ Linh Linh còn đẹp hơn!

"Lâm Hoài, tao gọi mày không nghe thấy hay sao?” Từ Long nhanh chóng tiến lại gần Lâm Hoài.

Minh Nguyệt liếc nhìn Từ Long, nhân tiện đứng dậy, lúc này Minh Nguyệt cũng không sợ hãi, cô thường xuyên tập thể dục ngoài trời, vẫn có thể giấy giụa được

"Từ Long anh là cái thá gì, kỹ thuật lái xe của anh không tốt nên bị đâm, liên quan gì đến tôi?" Lâm Hoài thản nhiên nói, trên mặt còn có ý cười.

"Nếu mày không xuất hiện làm sao tao đâm mày được, nếu tao không đâm phải mày sao tao lại bị lật xe?” Từ Long lúc này đã đứng cạnh Lâm Hoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK