• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hoài cầm hộp thảo dược dạo chậm trong trường. Khoảng hai phút sau, có ba bốn giáo viên phát hiện Lâm Hoài và xông lên phía trước.

"Lâm Hoài, em đứng lại." Những người giáo viên này cũng vội vàng vây lấy Lâm Hoài.

Lâm Hoài tỏ ra mù mờ, đứng nguyên tại chỗ nhìn những giáo viên phòng giáo vụ trước mặt.

"Dạ các thầy có việc gì sao?" Lâm Hoài lên tiếng hỏi.

"Em làm gì thì tự em biết, có phải các nữ sinh trong lớp suýt chút nữa bị em làm nhục rồi phải không? Nhanh đến phòng giáo vụ với chúng tôi ngay lập tức." Giáo viên trước mặt lớn giọng nói.


"Thưa thầy, thầy đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu gì cả! Ai bị làm nhục? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?" Lâm Hoài lấy làm ngạc nhiên hỏi.

"Vừa lúc nãy, lẽ nào em dám nói vừa rồi em không làm những chuyện không bằng cầm thú ở lớp sao?" Giáo viên ở trước mặt rất giận dữ, đưa tay ra tóm chặt cánh tay của Lâm Hoài.

"Thầy bỏ tay em ra, vừa rồi em ở phòng giáo vụ xin nghỉ phép với thầy Mã, em vừa ra ngoài được một lúc, sao em lại trở thành người không bằng cầm thú chứ?" Lâm Hoài hiện rõ sự tức giận gào to.

"Nói năng bậy bạ, em đúng là một tên vô lại vừa chạy ra khỏi lớp học, lại còn dám mang chủ nhiệm Mã ra làm bia đỡ đạn sao? Được thôi! Bây giờ tôi sẽ gọi cho thầy Mã, tôi xem em làm sao giải thích."

Vị giáo viên này rõ ràng rất tức giận, ông ta nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi điện.

"Chủ nhiệm Mã, vừa rồi Lâm Hoài nói dối là đến phòng làm việc của anh, tên nhóc này quá gian trá đấy.

Ông ta mở loa ngoài khi đang gọi điện.

"Đúng đấy, vừa rồi Lâm Hoài ở trong phòng làm việc của tôi, cậu ấy và Hạ Linh Linh muốn đi thăm bạn học. Lữ Diệp, trong nhà Lữ Diệp xảy ra một vài chuyện, cứ xem như là đại diện trường chúng ta đi thăm một chút đi, cậu ấy mới rời đi chưa bao lâu." Giọng của Chủ nhiệm Mã rất rõ ràng, những người có mặt đều nghe thấy.

Khi các giáo viên ở hiện trường sau khi nghe câu trả lời thì nhất thời đều ngơ ngác, ai nấy đều nhìn nhau hoàn toàn không ngờ đến.


"Buông em ra, các thầy nói bạn học nữ ấy bị ức hiếp vào khi nào vậy?" Lâm Hoài rất khó chịu hỏi.

"Ngay lúc nãy, khoảng ba phút." Giáo viên nói xong có chút bối rối, hiển nhiên là thời gian thế này là không đủ.

"Ba phút? E là ba phút còn không đủ để mặc áo quần nhỉ? Có phải các thầy cô đây vẫn còn đang nằm mơ phải không? Buổi trưa ngủ nhiều quá rồi sao?" Lâm Hoài không vui thốt lên, sau đó nhặt hộp thảo dược lên sải bước rời đi.

"Việc này...?" Các vị giáo viên cứng họng lên tiếng, lúc này chỉ có thể cho rằng là một người khác.

Lâm Hoài đi thẳng ra khỏi trường học, hắn đã ghi nhớ cô gái lần trước, đến lúc đó chỉ cần tìm được cô ta và tìm hiểu nguyên do, thì có thể tra ra được ai đã mưu hại mình ở bệnh viện, chuyện này không vội, đi thăm Lữ Diệp trước đã, sau đó sẽ tập hợp khí hải đan đợi đến lúc có thời gian sẽ từ từ xử lý những người này.

Sau khi Lâm Hoài ra khỏi cổng trường thì đi thẳng đến máy rút tiền, hắn rút hai mươi ngàn tiền mặt vội bắt xe lao đến nhà Lữ Diệp.


Để không lãng phí lộ trình ba giờ đồng hồ, Lâm Hoài vẫn có thể nuốt sống vài ngọn linh thảo

"Bác tài xế, cháu có thể ngủ ở phía sau xe một lúc được chứ?" Lâm Hoài hỏi khách sáo.

"Được, hơn ba tiếng luôn mà,cậu có thể chợp mắt một giấc đi." Bác tài nở một nụ cười nói, ông ấy cảm giác lần này làm ăn rất thuận lợi, với tám trăm tệ mà vị khách này cũng không mặc cả.

"Được thôi." Bỗng nhiên Lâm Hoài rất phấn khích. Thời gian tiếp đó Lâm Hoài mang ra một gốc linh thảo, hắn tránh gương chiếu hậu của tài xế, sau đó dùng chân khí vò thành viên và há to miệng nuốt nó xuống.

Nếu là ở Tu Chân giới thì chắc chắn Lâm Hoài sẽ không làm như vậy, chỉ cần dùng chân khí để tinh chế dịch của linh thảo là được, hiện giờ chân khí quá ít, nên chỉ có thể nuốt chửng như vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK