Lâm Hoài không ngăn cản hành động của cô ta mà để mặc cô ta nhét điện thoại và thẻ vào túi.
"Cảm ơn anh! Cảm ơn” Cô ta đứng dậy, liên tục nói cảm ơn.
"Không có việc gì, để tôi đỡ cô qua bên kia ngồi!" Lâm Hoài cười nói
"Cảm ơn, tôi cảm thấy không sao rồi, có thể tự đi được, anh cứ yên tâm đi đi!" Cô ta nói với vẻ mặt đầy cảm kích.
“Tôi không sao!" Lúc này ánh mắt Lâm Hoài rơi vào hai cục gạch ở ven đường, vừa nói vừa lặng lẽ cầm lấy cục gạch.
"Anh đúng là người tốt, tạm biệt!" Cô ta có ý muốn rời đi, vội vàng thoát khỏi tay Lâm Hoài.
Lâm Hoài gật đầu, lúc này cục gạch trong tay hẳn đã biến mất, thay vào đó là một chiếc điện thoại di động và một tấm thẻ, hẳn thuận tay nhét vào trong túi áo mình.
Cô ta vừa đi được hai bước đã cảm thấy túi xách của mình nặng trữu, nhưng lúc này lại không dám dừng lại kiểm tra, chỉ dám nhanh chân rời khỏi!
Nhìn cô ta xách theo cục gạch trên người mà bước đi nhanh như vậy, Lâm Hoài trong lòng cảm thấy buồn cười
Lâm Hoài từ từ đi tới trạm xe buýt ở phía trước.
Cảnh vật của thành phố này rất đẹp, diện tích cây xanh bao phủ đứng đầu cả nước, Lâm Hoài vừa đi bộ vừa từ từ thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Nhưng hắn chưa đi được. bao xa, trên con đường nhỏ phía bên kia, người phụ nữ mặc. váy dài ban nấy lại xuất hiện
Đi theo phía sau cô ta là hai gã đàn ông, lúc này ba người đang tức giận đi về phía bên này, rõ ràng là đã phát hiện việc điện thoại đã biến thành cục gạch.
Lâm Hoài đã nhìn thấy những người này, định lên xe rời đi, hắn cũng lười đối phó những kẻ hèn hạ này.
Ngay lúc Lâm Hoài đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên có. một chiếc xe địa hình dừng lại bên đường, vừa đúng dừng ngay trước mặt Lâm Hoài. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, hai người đàn ông đeo kính râm xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hoài
"Cậu là... Lâm Hoài, đại ca Lâm đúng không?” Người đàn ông đeo kính râm ngồi ở ghế phụ cấn thận hỏi
Bây giờ Lâm Hoài mới nhận ra người này, đây chính là Lý Thắng, người đã bị hản đánh đến sống dở chết dở, cũng là cánh tay trái phải của người đứng đầu băng nhóm Tam Hồ. Không ngờ hai ngày không gặp mà tỉnh thần của tên nhóc này phấn chấn hẳn
“Lý Thẳng, nhóc con cũng tinh mắt lầm! Hai cậu lại định đi đâu gây sự hại người đây?" Lâm Hoài nhàn nhạt hỏi
"Đại ca, bọn em thật không dám làm hại người khác nữa. Từ lúc được đại ca dạy dỗ thì anh em trong nhóm đều không dám xảng bậy nữa rồi, bây giờ đều đang làm chuyện đàng hoàng, trước đó nghe hai anh em trong nhóm nói đã đụng chạm đến xưởng sửa xe ô tô của bạn anh. Đại ca bọn em muốn tìm anh đế xin lỗi trực tiếp! Mong anh rộng lượng bỏ qua cho!”
Lý Thẳng vừa nói vừa nhanh chóng mở cửa bước xuống xe
Lâm Hoài nghe vậy, lập tức hiểu ra, thì ra là chuyện xảy ra ở nhà họ Hạ trước đó.
“Tên Văn Tiếu Đào kia lừa tiền các cậu, trừng trị anh ta một phen cũng không có gì quá đáng, tôi đã quên chuyện này. lâu rồi, không nhắc đến nữa, bây giờ xem ra tôi gặp phải chút phiền phức rồi”
Lâm Hoài dứt lời thì đưa tay lên chỉ, quay đầu nhìn về phía. ba người đang hùng hổ đi về phía minh.
“Chính là hẳn, là hẳn đã nhét cục gạch vào túi của em, rổ ràng là đang giỡn cợt em” Cô ta vô cùng tức giận, khi đến nơi lập tức chỉ thắng vào Lâm Hoài
"Thăng khốn này, dám trêu chọc người của bọn tao, đúng là muốn chết!"
Hai gã đàn ông phía sau tức giận, giơ nắm đấm lên định tấn công Lâm Hoài.
Lúc này hai người Lý Thẳng cũng đã thấy hết, không ngờ. ngoài băng nhóm Tam Hồ ra còn có người không có mắt, bọn hản thật sự là tự mình chuốc lấy khổ, nhưng đây cũng là thời cơ tốt để bọn họ thể hiện bản lĩnh.
"Các người mới là tự tìm đường chết, tụi bây là tên khốn nào mà dám hét lên trước mặt đại ca Lâm của tao?”
Lý Thằng bước nhanh lao về phía trước, lúc này còn một người khác trên xe cũng đi tới...
Danh Sách Chương: