Ở Tây Giao của thành phố Nam Tuyền, Trương Phàm đi theo xe dọn nhà bước đến trước một ngôi nhà có sân rộng
Cái sân này không nhỏ, có kích thước chừng sân bóng rổ và có đủ loại hoa cỏ, đối diện cửa sân có ba gian nhà trệt, nhìn mức độ cũ kỹ này thì chắc đã khá lâu đời
Trương Phàm nhảy xuống xe, lập tức ngửi thấy trên những món đồ cũ kỹ bị chuyến khỏi nơi này có mùi của Tụ Linh Thảo, giống y như những đồ nội thất lúc trước.
“Ông là chủ của nơi này?” Không đợi người đàn ông. khoảng bốn mươi tuổi trong sân mở miệng, Trương Phàm đã lập tức hỏi
“Đúng vậy, anh là ai?” Nhậm Cường buồn bực hỏi.
“Ông có bán nhà này không?” Trương Phàm vừa hỏi vừa dạo bước tới cửa, nhìn vào bên trong căn nhà một cái.
Sau đó đồng tử của hẳn liền co rựt! Là Tụ Linh Thảo! Có tận bảy cây!
Ngay ở góc tường, trông như mọc tự nhiên trong căn nhà cñ ẩm ướt và không thường quét dọn này.
“Anh muốn mua ngôi nhà này?” Nhậm Cường rất giật mình
Địa hình của thành phố Nam Tuyền rất đặc thù, phía Nam là vùng núi làm cản trở con đường phát triển hướng Nam, phía bắc là Hoàng Hà nên Bảo tiến phải trả giá quá lớn, cho nên trọng tâm phát triến của thành phố được đặt ở phía Đông
Mà phía Tây thì thành phố căn bản không có ý muốn phát triển khai thác gì cả.
Cho nên điều này khiến vị thế Tây Giao rất xấu hổ, dù có nhà và cũng thuộc về thành phố Nam Tuyền, nhưng trên cơ bản không ai mua bán cả
Còn chuyện chờ quy hoạch đất... Càng không biết khi nào. mới có.
Nhậm Cường chưa từng nghĩ tới chuyện có người đến mua ngôi nhà này của mình, cho nên Trương Phàm đột nhiên hỏi như vậy làm ông ta giật mình.
“Đúng!” Trương Phàm gật gật đầu: “Bán không?”
“Bán!” Nhậm Cường trịnh trọng gật đầu.
Mặc kệ vì sao Trương Phàm mua, nhưng so với để hoang phế thì không băng bán đi để đổi lấy ít tiền.
“Bao nhiêu tiền!” Trương Phàm dứt khoát hỏi
Nhậm Cường nói: “Mặc dù nhà này cũ kỹ, nhưng đã mang theo toàn bộ ký ức tuối thơ của tôi, rất có ý nghĩa với tôi. Hơn nữa cái anh nhìn thấy bây giờ là sân trước, kỳ thật còn có sân sau, sân sau có diện tích lớn ít nhất gấp năm lần! Hơn nữa...”
Trương Phàm cau mày cắt ngang lời Nhậm Cường nói “Ông cứ nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi!”
“Năm triệu!" Nhậm Cường quyết định dứt khoát, duỗi một bàn tay ra
“Thành giao, ông có thủ tục hoàn chỉnh chưa? Bây giờ có thể lập tức lo liệu thủ tục không?” Trương Phàm dứt khoát nói
Nhậm Cường trừng to đôi mắt!
Ông ta nói ra năm triệu nhưng cũng biết đây là giá cắt cổ
Thậm chí mức giá trong lòng ông ta chỉ đến ba triệu, không, thậm chí hai triệu cũng bán!
Nhưng ông ta không ngờ Trương Phàm lại đồng ý cái giá năm triệu, đồng thời còn dứt khoát như vậy.
Cho nên Nhậm Cường rất giật minh, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ trong cái nhà này có bảo bối gì? Hay là người trẻ tuối này có tin nội bộ biết được nơi này sắp quy hoạch?
Nhưng suy nghĩ này không kéo dài được ba giây thì Nhậm Cường đã lập tức dẹp bỏ.
Ông ta ở nơi này từ nhỏ, cha mẹ cũng ở đây mấy chục. năm, có bảo bối cái rảm gì chứt
Còn chuyện quy hoạch thì hoàn toàn không thể nào!
Không chỉ nhà ông ta mà toàn bộ Tây Giao đều không có khả năng quy hoạch.
Cho nên chờ cái gì chứ, nằm chặt năm triệu trong tay mới là điều cấp bách nhất.
“Thủ tục đầy đủ hết, điểm này thì anh có thể yên tâm, đồng thời có thể lo liệu ngay bây giờ!” Nhậm Cường đã suy nghĩ kỹ nên lập tức nói
“Được! Vậy đi làm thủ tụel” Trương Phàm gật gật đầu “Tôi cần lôi đống đồ đạc này đi, hết cách rồi, dù đến nhà
mới nhưng cha mẹ tôi vẫn không thể xa rời những vật này, dù gì cũng gần bó cả đời rồi!" Nhậm Cường nói.
“Ừm, cái này thì ông tùy ý!” Trương Phàm gật gật đầu.
Nhân lúc Nhậm Cường thúc giục công nhân dọn nhà mau chất đồ nội thất lên xe, Trương Phàm gọi điện thoại cho Hoa Vân:
i cần năm triệu, cần ngay bây giờ!”
Mà lúc này Hoa Vân đang ở quán trung y Hoa Hưng, ở đó có cả cha của Hoa Vân là Hoa Văn Xương, bởi vì cô bật loa ngoài nên Hoa Hưng và Hoa Văn Xương đều nghe Trương Phàm nói chuyện.
“Chuyển cho cậu ấy!" Hoa Hưng há miệng nhắc nhở Hoa Vân.
Hoa Văn Xương lại muốn nói cái gì đó... Nhưng bị Hoa Hưng trừng một cái thì trực tiếp nuốt lời nói ngược vào trong. bụng.
Vẫn là tài khoản trước đó sao? Không thành vấn đề, lập. tức chuyển cho anh!” Hoa Vân được Hoa Hưng cho phép nên lập tức đáp ứng.
Điện thoại vừa cúp máy, Hoa Văn Xương đã nhíu mày và nói: “Cha, năm triệu không phải con số nhỏ, cứ đưa như vậy. có sơ suất quá không?”
“Tiểu Vân, cháu đi chuyển tiền trước đi!” Hoa Hưng bảo Hoa Vân đi rồi gõ gõ phương thuốc trong tay, nghiêm túc nói “Phương thuốc này trị giá gấp mấy lần năm triệu!"
“Cha, chế thuốc là chuyện rất nghiêm túc, phương thuốc. của cha cũng có trường hợp cuối cùng không thành công mà!" Hoa Văn Xương nói.
“Đừng lấy phương thuốc của Trương tiên sinh so với cha!” Hoa Hưng trầm giọng mà nói: “Trình độ của Trương tiên sinh cao hơn cha rất rất nhiều!”
“Dù sao con vẫn giữ nguyên ý kiến trước đó, trừ phi con nhìn thấy hiệu quả!" Hoa Văn Xương cố chấp mà nói.
“Con..!" Hoa Hưng chỉ chỉ Hoa Văn Xương, nhưng không có tâm tình chỉ trích cái gì mà nói thẳng: “Con lập tức tìm thành phần dựa theo phương thuốc này đi! Chú ý giữ bí mật!”
“Được! Cha, con vẫn cảm thấy không thể chỉ ngay năm triệu đó, lỡ bị lừa gạt... Hoa Văn Xương vẫn không yên lòng
“Cút Tài sản đã lên tới vài tỷ rồi mà có năm triệu mày cứ
dây dưa vậy à? Hơn nữa tôi bỏ ra năm triệu này, không cần anh cho, sao anh cứ nói nhảm nhiều vậy! Mau đi, tranh thủ gom đủ thành phẩm cho tôi trong hôm nay! Ngoài ra lập tức đi tìm nhân viên thí nghiệm thuốc mới!" Hoa Hưng không nhịn được mà quát lên
“Cha, năm triệu không tính là gì, nhưng con chỉ sợ cha bị lừa thôi!" Hoa Văn Xương cẩn thận cười làm lành.
“Ai có thể dùng phương thuốc lừa gạt tôi?” Hoa Hưng trừng mắt: “Còn không cút ngay?”
“Vâng vâng vâng, con cứu Cút ngay! Cha đừng nóng giận, đừng làm ảnh hưởng sức khoẻ!” Hoa Văn Xương chạy đi nhanh như tia chớp.
“Thắng ranh, làm ăn mà không có cả sự phán đoán và quyết đoán cơ bản nhất" Hoa Hưng lắc đầu cười mảng một câu.
Lại nói phía Trương Phàm, khi thu được năm triệu Hoa. lân gửi qua thì hẳn lập tức hoàn thành tất cả thủ tục với Nhậm Cường!
Có lẽ là giá cả làm Nhậm Cường thực sự rất hài lòng nên tất cả chỉ phí phát sinh trong quá trình giao dịch đều được. ông ta sảng khoái trả hết...
Đợi đến xế chiều thì tất cả thú tục đã được hoàn thành, năm triệu cũng thuận lợi chuyến cho Nhậm Cường. Mà từ giờ. phút này ngôi nhà kia đã thuộc về Trương Phàm. Cuối cùng Trương Phàm cũng có thể dẹp bỏ nỗi lo trong lòng.
Tạm biệt Nhậm Cường xong, Trương Phàm lập tức đón xe. muốn trở về Tây Giao
Nhưng chưa đón được taxi thì một chiếc Mercedes-Benz ậy đã đậu lại trước mặt Trương Phàm.
“Anh bạn trẻ, tâm sự một chút đi!" Cửa xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên cười nhìn Trương Phàm.
Trương Phàm nhíu mày, người này là ai, không quen!
“Lên xe đi!” Nhưng đúng lúc này, trong cửa sổ xe lại có một người thò đầu ra, gã nhìn Trương Phàm với vẻ mặt hung ác lại oán hận.
Trương Phàm cười!
Đây không phải tên to con đầu trọc kia sao, xem ra là bị thiệt thòi nên tìm chỗ dựa đến báo thù.
Danh Sách Chương: