Vào lúc này, những người khác mà Tề Trùng mang theo cuối cùng cũng đã phản ứng lại, bọn họ từng bước từng bước bước đến, hét to, sau đó, nhao nhao móc ra súng ngắn, lập tức tất cả những họng súng đen như mực đều nhắm vào Trương Phàm.
Ngoài mặt Trương Phàm vẫn không có bất cứ thay đổi gì, nhưng trong lòng hắn lại có chút cảm thấy bất đắc dĩ.
Đó là những gì khiến cho Địa Cầu này trở nên đặc biệt.
Mặc dù ở đây cũng có những người tu luyện Cổ Võ giả, và những người tu luyện Cổ Võ giả này cũng rất lợi hại.
Nhưng, vũ khí mới là thứ chủ đạo quyết định của thế giới này.
Nhớ đến người đàn ông đầu trọc bên cạnh Thiệu Vĩ lúc trước, đến cả hắn ta cũng có súng, thì người Tê gia có súng cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí nghĩ lại người Trần gia hẳn cũng sẽ có súng.
Chỉ là lúc đó người Trần gia không dám lấy ra... Bởi vì lúc đó có rất nhiều người.
Vì dù sao, chuyện sở hữu một khẩu súng ở Trung Quốc là chuyện bất hợp pháp, ở sau lưng muốn chơi như thế nào cũng không có vấn đề, nhưng nếu ở ngoài sáng mà dám nghịch súng, đó chính là thái độ khinh thường đối với các quan chức địa phương.
Không quan tâm ngươi có quan hệ sâu như thế nào. với các quan chức địa phương, nhưng người dám dưới ánh mắt của bọn họ, dám làm ra hành động khinh thường đối với bọn họ thì các quan chức địa phương đó sẽ có cách dạy dỗ ngươi làm người như thế nào.
Về phần tại sao bây giờ người Tề gia lại dám ra tay.
Bởi vì ở đây không phải là nơi công cộng.
Ngoài người của Trương Phàm, người của Tề gia ra thì còn lại là người của Gia Cát Càn. Mà người của Gia
Cát Càn lại dám đi tố cáo người của Tê Trùng dùng súng sao?
Điều này rõ ràng là không thể.
Đó là lý do tại sao người Tề gia lại vô pháp vô thiên như Vậy...
“Người của anh rất trung thành. Hay là chúng ta thử xem súng của bọn họ nhanh hơn, hay tôi sẽ bẻ gấy cổ của anh nhanh hơn nhỉ?”
Trương Phàm thấy Tề Trùng dường như đã lấy lại được sự tự tin ban đầu, liền quyết định cho hắn biết thực. tế chuyện hắn đang đối mặt là chuyện gì.
“Bỏ súng xuống!” Tê Trùng lập tức quát lên. Anh ta không dám đánh cược.
Nhìn thân thủ của Trương Phàm lúc nãy, loại tốc độ này thật không thể tin tưởng được.
Tuy tốc độ của viên đạn nhanh, nhưng tốc độ của Trương Phàm cũng không tệ, lỡ như Trương Phàm không có bị súng bắn chết, mà ngược lại anh ta lại bị Trương Phàm vặn gãy cổ thì... Anh ta không thể làm ra giao dịch như vậy với Trương Phàm được.
Mặc dù người Tê gia không tình nguyện nhưng bọn họ lại không dám làm trái lệnh của Tê Trùng, đồng loạt hạ họng súng xuống, không dám nhắm vào người Trương Phàm nữa.
Nhưng bọn họ vẫn không bỏ súng xuống... Súng của bọn họ vẫn có thể nổ bất cứ lúc nào.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện không?” Tê Trùng nhìn Trương Phàm dò hỏi.
“Anh còn muốn nói chuyện với tôi? Vậy thì nói thử xem” Tay Trương Phàm vẫn còn đang nắm lấy cổ Tề Trùng, sử dụng sức lực vừa phải, không chỉ có thể khống chế tự do của Tề Trùng, mà còn không ảnh hưởng đến chuyện nói năng của Tề Trùng.
“Tôi, tôi thừa nhận, tôi đã đánh giá thấp cậu. Chuyện lần này chúng ta coi như kết thúc ở đây đi. Chúng ta sẽ lại đọ sức vào lần sau.” Tê Trùng cắn răng nói, có vẻ hiện tại anh ta rất bất lực.
Trương Phàm cười cười.
Một bàn tay khác của hắn ngay lập tức tát lên khuôn mặt đang trắng bệch của anh ta.
“Đến chỗ của tôi gây rắc rối, rồi nói muốn dừng là dừng, còn muốn lần sau đánh nhau tiếp? Trí tuệ anh bị chậm phát triển hay là anh nghĩ tôi bị ngốc? Tôi mới là người đang kiểm soát mọi chuyện ở đây, ngay bây giờ... Vì vậy, tôi mới là người có quyền quyết định. Còn chưa hiểu sao?”
Trương Phàm vốn là người không chịu được người khác bắt nạt mình, vì vậy bây giờ hắn rất bạo lực.
Tê Trùng có chút choáng váng vì cái tát của Trương Phàm, sắc mặt anh ta có chút âm trầm:
“Cậu biết cậu đang làm cái gì không? Cậu có biết người Tề gia chúng tôi mạnh cỡ nào không? Nếu cậu muốn tiếp tục chơi, người chết chỉ có thể là cậu.”
Bốp! Trương Phàm lại tát anh ta thêm một tát.
“Anh là đang nghe không hiểu lời tôi nói sao? Người Tề gia của anh rất lợi hại hả? Vậy thì cứ để người Tề gia của anh đến đây đi. Để bọn họ nhìn xem là tôi bị bọn họ chơi chết hay là tôi chơi chết anh trước.” Trương Phàm cười nhạt một tiếng.
Tề Trùng càng thêm tức giận hơn, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Trương Phàm.
Trương Phàm lại tiếp tục mỉm cười.
Hắn rất thích những con lừa bướng bỉnh như thế này.
Giống như vừa rồi, giống như dáng vẻ lúc nãy của anh ta dường như hơi sợ hãi, hắn rất không thích điều đó.
Cho nên, Trương Phàm tát hết cái này đến cái khác....
Cũng giống như lúc trước hắn dạy dỗ Trần Thiếu Sơn vậy.
Hắn thật sự không tin là không đánh cho Tê Trùng phải thuần phục được!
Danh Sách Chương: