Việc Trương Duyệt có thể thông qua cảm ngộ của bản thân để mở ra cánh cửa tấn cấp Thiên cấp thì Trương Phàm cũng chẳng mảy may nghỉ ngờ gì.
Đơn giản là vì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Xem ra tốc độ cảm ngộ của Trương Duyệt rất nhanh, thời gian cảm ngộ cũng không lâu, quả nhiên là rất có thiên phú.
“Chị!” Khi Trương Phàm đến, Trương Duyệt đã ra khỏi trận pháp.
Trận pháp này vốn không có cửa chặn lại, muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, vô cùng tự do.
“Tiểu Phàm!” Trương Duyệt ôm lấy Trương Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.
“Chị, em không lừa gạt chị chứ! Thế nào? Cảm ngộ được gì? Có thể tấn cấp Thiên cấp rồi à?” Trương Phàm cười tủm tỉm vỗ vai Trương Duyệt, ai da, vẫn còn trẻ con quá, chỉ là tấn cấp Thiên cấp mà thôi, có gì mà kích động dữ vậy.
Đúng là chưa trải sự đời mà!
“Chị cảm ngộ được ý cảnh Bức Xé!” Trương Duyệt vừa cười vừa nói: “Một loại sát phạt chi đạo vô cùng mạnh mẽt”
“Bức Xé! Hay quái” Trương Phàm cười nói. Bức Xé, quả thật không tệ, có thể tăng cường sức công kích rất nhiều.
Tuy nhiên, nhìn Trương Duyệt điềm đạm nho nhã như vậy, ai mà ngờ bên trong cô lại bạo lực như vậy!
“Trận pháp này của em quả thực rất thần kỳ!” Trương Duyệt nghiêm túc nói: “Chuyện này không được nói cho ai khác biết, bằng không em sẽ gặp vô số phiền phức!”
“Chị, chị nghĩ em là đồ ngốc à?” Trương Phàm vừa cười vừa nói.
“Ừ, biết bảo vệ bản thân là tốt! Chị sẽ về gia tộc một chuyến, chờ tấn cấp thành công rồi sẽ quay lại tìm em saul” Trương Duyệt không thể chờ đợi để trở thành một cổ võ giả Thiên cấp.
Cảm ngộ chỉ là một cánh cửa, tương tự như mở ra cánh cửa dẫn đến Thiên cấp.
Nhưng để thực sự trở thành Thiên cấp, cần phải biến đổi nội lực bên trong.
Nói trắng ra là cần thu nạp linh khí để tăng cường nội lực, nâng cao chất lượng và số lượng nội lực, kết hợp với cảm ngộ, mới có thể thực sự bước vào cấp độ Thiên cấp.
“Chị cần bao nhiêu linh khí? Một viên thánh võ đan có đủ hay không?” Trương Phàm có một viên thánh võ đan, cho Trương Duyệt dùng cũng không có gì đáng tiếc.
“Một viên thánh võ đan e là không đủ! Đương nhiên, điều kiện ở chỗ này của em cũng tốt, nhưng chị làm sao nhãn tâm thu nạp linh khí của em!” Trương Duyệt cười †ủm tỉm nói, tâm trạng rất tốt.
“Chị, đừng lo lắng về chuyện này... Linh khí của em là vô tận!” Trương Phàm tự tin cười một tiếng.
“Quên đi! Gia tộc bên kia có triển vọng, chị đã chuẩn bị kỹ càng tài nguyên tấn cấp, không dùng thì phí lắm!” Trương Duyệt lắc đầu.
“Được, vậy em cũng không khuyên giải chị nữa! Đúng rồi, chị à, em bị gia tộc xóa tên rồi! Trương Kỳ Phong mới báo cho em biết!” Trương Phàm nhún vai nói.
Trương Duyệt trước sau cũng sẽ biết được tin tức này. Để tránh cho cô oán trách hắn sau này, Trương Phàm quyết định nói thẳng.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt Trương Duyệt tái nhợt.
Thực ra, cô vẫn rất muốn Trương Phàm quay về gia tộc. Bởi vì bị đuổi ra khỏi gia tộc, Trương Phàm cùng lắm thì không thể hưởng thụ một số phúc lợi nhất định, nhưng “xuất thân” vẫn là từ gia tộc mà ra.
Cũng chẳng phải bị loại bỏ gì! Nhưng nếu bị xoá tên... thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Danh Sách Chương: