Trương Phàm quả thật có chút kinh ngạc.
Bởi vì thân phận của Tần Kiến An là đội trưởng đội chấp pháp ở cục võ quản Lỗ Châu. Thân phận rất quan trọng.
Nhận đồ đệ thì không có vấn đề gì, nhưng đồ đệ cũng ở cục võ quản... Cái này có chút không thoả đáng phải không?
Ai có thể chắc chắn Tân Kiến An sẽ không chiếu cố đồ đệ của mình nhiều hơn thậm chí... Là vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp chứ?
“Thành viên của cục võ quản cũng có thể nhận đồ đệ! Đồ đệ cũng có thể gia nhập cục võ quản, thậm chí còn có thể ở nội bộ cục võ quản chọn nhân viên làm đồ đệ của mình, cái này rất bình thường!” Thấy Trương Phàm dường như rất kinh ngạc, Tần Kiến An giải thích:
“Bên trong cục võ quản có đầy đủ rất nhiều giám thị thể, cho dù cậu ấy là đệ tử của tôi, tôi cũng không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp được, cùng lắm chỉ giúp đỡ cậu ấy về vấn đề tu luyện thôi!”
“Ngoại trừ võ học tư nhân là hoàn toàn thuộc về tôi, phàm là tôi muốn cho đồ đệ của mình, cũng nhất định phải cho đồ đệ của mình mua một phần võ học tương quan!” “Đội trưởng Tần!” Trương Phàm vừa cười vừa nói: “Đừng hiểu lầm, thái độ làm người của anh, tôi làm sao có thể không tin chứ, cậu ấy tên là Cung Thần đúng không, xảy ra vấn đề gì?”
“Cậu ấy xem như là thiên tài cổ võ, có chút gia học uyên thâm, được tôi phát hiện đồng thời mang vào cục võ quản, cậu ấy tiến bộ cũng rất nhanh, năm nay mới mười tám tuổi, là cổ võ giả Huyền cấp trung kỳ! Ở trong số mấy đệ tử của tôi, năng lực thiên phú xếp thứ nhất!”
“Tôi đưa cậu ấy vào đội chấp pháp Nam Tuyền rèn luyện, đứa nhỏ này làm việc rất nghiêm túc, tu luyện cũng rất khắc khổ, nhưng bắt đầu từ ba tháng trước, cậu ấy vẫn không tiến thêm được một tấc nào, thậm chí chỉ cần vận chuyển nội lực, sẽ cảm thấy rét lạnh thấu xương!”
“Thậm chí mấy ngày gần đây, cho dù không vận chuyển nội lực, cũng sẽ cảm thấy rét lạnh! Đi xem bệnh ở rất nhiều chỗ, nên làm kiểm tra cũng đã đều
làm hết cả rồi, nhưng căn bản không tra ra rốt cuộc là vấn đề gì!”
Tần Kiến An rất lo lắng nặng nề nói. Anh ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào. Cung Thần.
Thiên phú, tâm tính đều khiến anh ta không thể bắt bẻ, thậm chí lúc trước còn nghĩ khi Cung Thần trưởng thành, có thể đi càng cao, tiền đồ càng xa hơn so với anh ta.
Có thể đóng góp nhiều hơn cho cho cục võ quản quốc gia.
Nhưng không ngờ tới... Lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy.
“Đến đây, vươn tay ra, tôi xem một chút!” Chưa sinh ra tỉnh thần lực chính là không thể nhìn thấu được, xem bệnh còn phải bắt mạch, Trương Phàm
cảm thấy bản thân yếu đến mức muốn nổ tung.
“Cảm ơn cung phụng Trương!” Cung Thần rất lễ phép, trên gương mặt kiên nghị của cậu lộ ra vẻ non nớt.
Trương Phàm nắm cổ tay Cung Thần, rất nhanh mắt hắn trợn tròn, trong ánh mắt nhìn về phía Cung Thần có một tia kinh ngạc.
Cung Thần này, không ngờ là Thiên Băng Linh Thể!
Băng Linh Thể, ở trung tu tiên thuộc về một loại tư chất phi thường, thuộc về loại được ông trời ưu ái.
Mà cái gọi là chứng bệnh gần đây của Cung Thần cũng có thể giải thích được.
Băng Linh Thể của cậu khi lâu dài không tu luyện công pháp Băng Hà, dưới tình huống không tu luyện và dẫn dắt được, thì năng lượng Tiên Thiên
Băng Hà chồng chất quá nhiều.
Do đó ảnh hưởng đến cậu bây giờ dù cho không động vào nội lực cũng sẽ cảm thấy lạnh như băng thấu xương.
Đây vẫn là còn nhẹ...
Nếu không kịp thời thay đổi mọi thứ, không quá một tháng, Cung Thần sẽ chậm rãi bị đóng băng đến chết.
Ở giới tu tiên, căn bản không thể xuất hiện tình huống như vậy.
Bởi vì phàm là thể chất, thì chắc chắn sẽ không bị mai một.
Danh Sách Chương: