Thạch Chí Kiên không có manh mối của Đoạt Hồn Tán khiến Trương Phàm có chút thất vọng.
Nhưng cũng không tuyệt vọng.
Tối thiểu thì hắn cũng xác định được một điểm, mỗi một lần chủ nhân Đoạt Hồn Tán ra tay đều đang châm ngòi ly gián.
Chọn Thạch Chí Kiên, chính là muốn cho Thánh Võ Tông loạn lên.
Chỉ là Trương Phàm nghĩ mãi mà không rõ, tại sao phải chọn hẳn? Chọn hắn thì có ích lợi gì? Có thể châm ngòi ly gián ai?
Hắn đã chết như thế, ai sẽ ra mặt vì hắn đây?
Không đúng!
Thật đúng là có!
Trương Duyệt, Trương Xuyên thậm chí cả nha đầu Lâm Linh Nhi kia trăm phần trăm đều sẽ thay hẳn ra mặt!
Tạm thời không nói đến nha đầu Lâm Linh Nhi kia, dù em ấy muốn giúp hẳn ra mặt thì dường như cũng không có năng lực lớn như vậy.
Nhưng Trương Duyệt và Trương Xuyên lại không như vậy, bọn họ có năng lực này!
Thử nghĩ xem, đến lúc đó, họ sẽ nghỉ ngờ ai? Hoài nghỉ ai trong Trương gia, hoài nghỉ Tô Nhược Tuyết, thậm chí sẽ hoài nghỉ Lâm gia, mâu thuẫn này không phải đã xuất hiện sao?
Nếu như tiếp theo lại có một ít bí mật dẫn dắt, thậm chí càng kích thích thêm mâu thuẫn, cái này có thể được xem là rối loạn chưa?
Chỉ là, vì sao đối phương trăm phương ngàn kế muốn xảy ra hỗn loạn như thế?
Làm hỗn loạn thì có lợi gì cho hắn ta?
Cũng không biết tại sao, đột nhiên hẳn nghĩ tới Huyết Ma vào lúc này.
Giả thiết chủ nhân Đoạt Hồn Tán là người thần bí chế tạo Huyết Ma kia, một khi hẳn để cho các thế lực đại siêu cấp và cục võ quản, thậm chí thêm các gia tộc Cổ Võ, môn phái, đều lâm vào hoàn cảnh công phạt lẫn nhau, có phải sẽ không ai chú ý đến bọn họ hay không? Có phải bọn họ có thể yên lặng phát triển tích góp lực lượng tốt hơn hay không?
Lời giải thích này, dường như rất có thể.
'Đương nhiên, cũng không loại trừ còn có thế lực khác muốn làm cho giang hồ loạn lên.
Không quan tâm cục võ quản có hùng mạnh hay không, có vài người không chịu được yên tĩnh nên trăm phương ngàn kế làm cho hết thảy đều loạn lên.
Bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể kiếm được lợi ích đủ lớn.
“Vậy thì chờ lần xuất hiện tiếp theo của mày! Mặc kệ mày có mục đích gì, nếu đã ra tay với tao vậy thì không thể tha thứ được!” Trương Phàm lắc lắc đầu, hiện tại ngoại trừ tiếp tục chờ đợi, cũng không còn biện pháp nào khác.
Nhưng nhìn phong cách hành sự của người sau lưng này, e rằng sẽ không ngừng lại đâu, nhất định sẽ tiếp tục tạo ra mâu thuẫn.
Buổi tối ăn bữa tiệc hải sản lớn.
Trương Phàm ăn rất vui vẻ, uống với Quý Hải Phàm cũng rất vui vẻ.
Đồng thời, cũng lấy tinh thần lực tỉ mỉ dò xét các loại hải sản mà Lữ Hoa mang về, cuối cùng cũng hiểu rõ trong lồng.
Kỳ thật, những loại trên Địa Cầu có, ở tu tiên giới cũng có.
Mà loại ở tụ tiên giới có thì trên Địa Cầu lại chưa chắc đã có.
Cho nên Trương Phàm cũng không phải thuần túy muốn tìm hiểu, chỉ là làm quen một chút, dù sao ở tu tiên giới, đối với những đồ vật ở tầng dưới chót này, hẳn tiếp xúc vẫn tương đối ít.
“Lữ Hoa, chính anh nghĩ cách đi, ngoại trừ những hải sản hôm nay, có thể kiếm bao nhiêu loại hải sản khác thì kiếm bấy nhiêu loại khác... Cho dù không ăn được cũng kiếm một ít!” Sau khi ăn xong, Trương Phàm dặn dò Lữ Hoa.
Giống như kem dưỡng da cho Chúc Tỉnh Tỉnh, tất cả đều lấy từ thảo dược bình thường nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Điều này khiến Trương Phàm hiểu được, muốn kiếm tiền thì nhất định phải mở ra nhiều hạng mục như vậy, những thứ liên quan đến dược liệu quý báu kia thậm chí là sản phẩm của linh tài, căn bản không có tính phổ biến mấy.
Danh Sách Chương: