• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tần Mặc Trúc rời đi, còn Nhan Đàm quay lại thì cậu ta không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng, nhìn qua mới thấy ánh mắt La Duật đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, trông rất đáng sợ.

Nhan Đàm ngơ ngác không biết mình đã lỡ chọc gì tên tổ tông này nữa, cuối cùng cậu ta vẫn phải gãi gãi mặt, còn nhìn La Duật, nói:

- Có chuyện gì sao? Tại sao... Cậu lại nhìn tôi đáng sợ như vậy?

- Cậu và cô ấy thân thiết lắm sao?

- Cô ấy...? À... Ý cậu là mèo... À không, không phải ý cậu nói là Tần Mặc Trúc?

La Duật không trả lời.

Nhưng cho dù anh không trả lời thì Nhan Đàm cũng biết chắc chắn người anh nói tới chính cô, cơ mà Nhan Đàm không hiểu tại sao La Duật lại hỏi như vậy... Thân thiết á? Vừa rồi tuy họ có quay với nhau, nhưng cũng không tính là thân thiết, với cả Nhan Đàm còn định nói với anh về chuyện diễn xuất của Tần Mặc Trúc nữa kìa.

Đó là trước khi La Duật nhìn cậu ta thôi, chứ bây giờ thì cho dù có cho cậu ta mười cái mạng cũng không dám nhắc tới nữa, người này đúng là đáng sợ quá đi mất.

- Không thân, không thân, tôi và cô ấy cũng là lần đầu hợp tác... Nhưng tại sao cậu lại hỏi như vậy?

- Không có gì, chút nữa tôi mời cậu ăn cơm.

Nhan Đàm càng nhìn càng khó hiểu, nam nhân này đúng là càng lúc càng khó đoán hơn rồi.

Trong khi đợi Tần Mặc Trúc quay xong thì La Duật cũng có nhắn tin cho Tần Bảo Xuyến.

[Tần Bảo Xuyến]: Gì cơ? Anh nói Tiểu Trúc biết binh khí á? Vậy chắc là do bé út dạo này hay đọc thêm lịch sử, em nghe người hầu của bé út nói rằng dạo gần đây bé út hay tìm hiểu về Tần thị.

[Tần Bảo Xuyến]: Nhưng theo em nhớ trước đây, khoảng hai tháng trước thì bé út đã bắt đầu tìm hiểu về lịch sử rồi, bé út còn nói là rất thích tính cách của Đoan Liệt Vũ Hoàng hậu, em còn tưởng bé nó thích nên học theo đấy.

La Duật đọc xong tin nhắn cũng thấy có chút không hiểu, nếu như Tần Bảo Xuyến nói rằng những ngày gần đây Tần Mặc Trúc thay đổi thì anh sẽ nghĩ đến hai chữ "xuyên không".

Nhưng hai tháng trước... Lúc đó Tần Mặc Trúc vẫn còn bám dính lấy Tống Khinh Lan, cũng chưa từng có cuộc cãi vã gì với hắn ta.

Vậy khả năng cao phải loại trừ chuyện linh hồn khác trú ngụ trong cơ thể của Tần Mặc Trúc.

Nếu như liên kết tất cả, thì chỉ có thể là cô đổi tính rồi.

Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của La Duật, nhưng anh cũng không thể lý giải hết những chuyện xảy ra gần đây... Nếu như có thể, anh rất muốn hỏi thẳng cô, tuy nhiên nếu hỏi thẳng thì chắc anh sẽ bị mắng là tên thần kinh mất.

- Nè La Duật, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao nhìn cậu còn chán đời hơn cả tôi thế?

- Mèo con thay đổi lớn như vậy... Làm sao tôi theo đuổi được đây.

Nhan Đàm cũng cảm thấy La Duật nói rất đúng, trước kia ai cũng biết Tần Mặc Trúc chỉ dựa vào gia thế Tần gia để thị uy, hơn nữa lại cộng thêm việc cô cực kỳ thích nam nhân đẹp trai, thì lúc đó sẽ được cộng thêm điểm.

Nhưng bây giờ thì khác rồi... Tần Mặc Trúc không chỉ biết tận dụng nhan sắc, tận dụng gia cảnh, mà còn tạo một lớp vỏ bọc bao quanh cơ thể và viết lên đó năm chữ "Nam nhân chớ đến gần!!!", chỉ cần nhìn thấy nam nhân liền muốn tránh xa mười mét, chỉ cần như thế thôi cũng đủ đau đầu.

- Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Biết đâu cô ấy chỉ muốn diễn vài ngày, tới lúc nào đó vẫn phải rung động thôi.

Dừng một chút, Nhan Đàm lại cười nói:

- Quan trọng là cậu phải đưa được người về Bạch Nguyệt, nếu như tới chuyện này cũng không làm được... Thì cậu đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi Tần tam tiểu thư.

Nhan Đàm nói cũng không phải không có lý, nếu như bây giờ anh không đưa Tần Mặc Trúc vào Bạch Nguyệt thì lấy lý do gì ở bên cạnh cô.

Hơn nữa gia đình của cô tốt như vậy, cũng không cần phải tìm kim chủ, tới lý do đê tiện nhất mà anh cũng không có cửa... Vậy thì chỉ còn cách thuyết phục cô đến Bạch Nguyệt, làm nghệ sĩ dưới trướng của anh thôi.

Nghĩ đến đây đột nhiên La Duật lại có tinh thần rồi, sẵn dịp cùng nhau ăn cơm, anh nhất định phải tranh thủ thật chu đáo.

- La Duật, nói sao thì La gia cũng không kém cạnh Tần gia, tuy rằng Tần Mặc Trúc nhìn đẹp thật đó, nhưng cậu đâu nhất thiết phải chọn cô ấy. Trái lại tôi thấy nhị tiểu thư Tần Bảo Xuyến có vẻ hợp mắt hơn, vừa dịu dàng lại nhẹ nhàng, đoan trang hữu lễ, thật sự là rất xứng để cưới về nhà.

- Nếu thích thì cậu cưới đi, tôi không có hứng thú.

- Ách... Tôi không dám, Tần gia quá cao, tôi trèo không tới.

Sau đó La Duật cũng không nói gì nữa, quả thật thì ông nội cũng khuyên anh nên chọn Bảo Xuyến.

Nhưng phải làm sao bây giờ?

Anh chỉ thích cô mèo ba tư kiêu ngạo này thôi, người khác... Anh không cần.

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK