• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh cũng đã đến cuối tuần, Tần Mặc Trúc còn nghĩ bữa tiệc mà cha mẹ nói chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, nhưng cô quên mất cô là "Bé út" của Tần gia, vì thế cho nên những người có máu mặt của Đế Đô dường như đều đã đến hết rồi. Không chỉ thế mà ông nội cũng đã sớm có mặt ở đây, chỉ chờ nhân vật chính là cô thôi.

Cao Lữ Uyên từ bên trên nhìn xuống, thấy ở dưới sân đều đầy người, không thể không cảm thán, nói:

- Tiểu Trúc, cô chú Tần quả thật thương cậu mà, nhìn xem quan khách hôm nay kìa... Bao nhiêu nhân vật lớn đều được họ ôm về đây hết rồi.

- Vậy sao?

Bỏ lại một câu hai chữ "vậy sao" rồi cô cũng không nói gì nữa, Cao Lữ Uyên nhìn cô bằng cặp mắt không thể thốt nên lời, quả nhiên là thiên kiêu chi tử có khác, ăn nói như đấm vào tai người khác vậy.

- Phải rồi Tiểu Trúc, cậu có nhớ La Duật của La gia không?

- La Duật?

- Đúng rồi, trước kia không phải cậu nói ông nội cậu muốn cậu và La Duật kết hôn sao, còn đưa cậu đến xem mắt, nhưng hôm đó vì Tống Khinh Lan quay phim bị té trầy chân, nên cậu đã cho La thiếu gia leo cây đó. Cậu có nhớ không?

Tần Mặc Trúc nhìn Cao Lữ Uyên một chút, vẻ mặt đó của cô ấy đang rất thành thật, chắc là không sai rồi, nhưng mà... Hình như cô cũng không nhớ lắm đâu.

- Hình như là có chuyện như vậy... Thì sao?

- Hôm nay anh ấy cùng ông nội cũng đến đó, tớ nghe anh trai nói rằng La thiếu rất đẹp trai, so với Tống Khinh Lan còn đẹp hơn gấp trăm lần, nên có hơi tò mò một chút.

Tần Mặc Trúc cũng chỉ biết cười trừ rồi lắc đầu, thật ra ở kiếp trước trong khi cô tòng quân cũng không biết Tống Khinh Lan là Thái tử, cô chỉ biết là hắn ta là con nhà quan lớn, nhưng gương mặt không quá nổi bật, thay vào đó thì một thế gia khác có tên là Phạn Minh lại có nét đẹp hơn rất nhiều.

Nhắc đến Phạn Minh cô mới nhớ, hình như trước kia cô quyết định tòng quân thì Phạn gia đã đề thân với cô, nhưng vì cô lén đi tòng quân nên không biết Phạn gia đó và Phạn Minh có liên quan hay không.

Nhưng phải công nhận một điều, Phạn Minh rất đẹp, phải nói là đệ nhất mỹ nam Tống quốc mới đúng.

- Cao Lữ Uyên, cậu làm như vậy không sợ Nhan Đàm buồn sao?

- Xin lỗi nhé, tớ mê trai nhưng chồng tớ vẫn là nhất, mãi yêu Nhan Đàm ông xã.

Thật ra thì Tần Mặc Trúc cũng không quá thích cái cách những người ở thời đại này gọi thần tượng, cho dù đối phương không hề quen biết mình nhưng vẫn gọi người ta là "ông xã" là "chồng", nếu như là thời xưa thì chắc đã bị xem là một thiếu nữ lẳng lơ, không bao giờ lấy được phu quân mất.

Ngồi thêm một chút thì Tần Bảo Xuyến đã gõ cửa rồi đi vào phòng cô, cười nói:

- Bé út, cha mẹ bảo em xuống nhà đó, ông nội La cũng đến rồi, mau xuống chào hỏi một tiếng.

- Vâng, em xuống ngay.

Tần Bảo Xuyến cũng gật đầu rồi đi xuống trước, khi này Cao Lữ Uyên còn háo hức hơn cả cô, nếu như ông nội La cũng xuất hiện rồi thì La Duật chẳng phải cũng sẽ ở bên cạnh sao? Cô ấy quả thật rất mong chờ nhìn được La Duật đó.

[...]

Đi xuống dưới nhà, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía của Tần Mặc Trúc, trên người cô bây giờ là một chiếc váy xinh đẹp màu xanh lá như tên của cô - Trúc.

Hơn nữa nước da trắng, gương mặt xinh đẹp ngất ngây, mái tóc đen dài cùng đôi mắt mang vài phần lạnh lùng càng làm cho cô thêm nổi bật.

Nếu so sánh giữa ba đứa con của Tần Chính Hoành và Bạc Tú, thì Tần Mặc Trúc là người xinh đẹp nhất.

- Bé út, mau đến đây.

Cô và Cao Lữ Uyên đi đến, ở trước mặt cô là hai người ông đã lớn tuổi, đột nhiên một dòng kí ức của ông nội đã chảy qua đầu cô, xem ra thì người bên trái mới là ông nội của cô... Còn người bên phải, hẳn là ông nội La rồi.

- Ông nội, ông nội La.

- Ừ ừ, Tiểu Trúc quả nhiên càng lớn càng xinh đẹp.

Cô cũng chỉ mỉm cười, mặc dù ông nội La vui vẻ là thế nhưng ông nội ruột lại có vẻ không vui lắm, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lại thở dài, bảo cô đến gần mình.

Trong lòng của Tần Mặc Trúc có hơi sợ hãi, chẳng biết là tại sao cô lại sợ nữa... Nhưng dù có sợ thì cũng phải bước đến, cô đi đến trước mặt ông nội, còn chưa đợi cô nói gì thì ông ấy đã đưa tay nắm lấy tay cô, còn nhỏ giọng nói:

- Bé con, sao con lại ăn mặc phong phanh như vậy? Sẽ bị cảm mất, mau lên Tần Nam, mau lấy áo khoác cho em gái cháu đi chứ.

Tần Mặc Trúc có hơi ngơ ra... Hình như ông nội không ghét cô như cô nghĩ nhỉ?

- Ông nội...

- Được rồi được rồi, ông có nghe về chuyện của cháu rồi, không thích thì không thích nữa, xem như là tên nhóc đó hết thú vị rồi, chúng ta tìm người khác.

- Ông nội...

- Ngoan, bé con nhà ta là nhất.

#Yu~

. Hã𝘆‎ tì𝑚‎ đọc‎ t𝑟a𝓷g‎ chí𝓷h‎ ở‎ [‎ 𝗧‎ 𝑟U𝑚𝗧𝑟𝗎𝘆ệ𝓷.v𝓷‎ ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK