• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tần Mặc Trúc cũng nhìn kĩ lại, thật sự là mảnh ngọc bội đang phát sáng, nhưng nhìn cái gương mặt ngơ ngác của Khúc Thừa Hạo thì hình như cậu ta không nhìn thấy ánh sáng đó.

Lẽ nào bị cô đoán trúng rồi? Chỉ có chủ nhân của ngọc bội mới nhìn được ánh sáng của đó… Tức là nói La Duật chính là chuyển kiếp của ý trung nhân của cô?

Gương mặt của Tần Mặc Trúc có hơi bàng hoàng, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn Khúc Thừa Hạo, nói:

- Cậu không thấy có ánh sáng nào ở đây đúng không?

Khúc Thừa Hạo cũng ngơ ngác, rồi gật đầu, nói:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

- Hai người nói gì vậy? Bây giờ là ban đêm đó, hơn nữa chúng ta còn đang đi bên trong đường hầm, làm gì có ánh sáng nào chứ? Cậu út, hai người bị sao vậy?

Lúc này La Duật cũng nhìn cô, nhưng Tần Mặc Trúc chỉ gật đầu, hóa ra là cô đoán trúng rồi… Chỉ có chủ nhân thật sự của nó thì nó mới phát sáng thôi, mà mảnh ngọc bội này chính xác là của Thái tử Tống Khinh Lan, bảo sao khi cô chạm vào cũng không có phản ứng.

Đợi tới khi Khúc Tín đưa Tần Mặc Trúc về đến nhà thì cô liền nắm tay của La Duật rồi kéo anh vào nhà, làm cho anh khó hiểu, hai cha con nhà họ Khúc càng khó hiểu hơn.

Nhưng lúc này La Duật cũng ngoan ngoãn bị cô lôi đi, lướt qua Tần Nam, lướt qua Tần Bảo Xuyến, lướt qua luôn cha mẹ và ông nội, cô trực tiếp đưa anh lên phòng, còn tiện tay chốt khóa cửa lại nữa chứ.

Một tiếng *RẦM* lớn do đóng cửa mới làm cho nhà họ Tần giật mình… Vừa rồi họ nhìn thấy gì vậy nhỉ?

- Ông nội, cha mẹ, anh cả… Vừa rồi mọi người có thấy gì không?

Tần Nam đang bấm điện thoại cũng lên tiếng “bình thản” nói:

- Thì Tiểu Trúc đưa La Duật vào phòng đó.

Khi này trên dưới Tần gia liền “À” một tiếng.

Nhưng khoan đã…

Ủa?

Hình như có gì đó sai sai đúng không?

Đến đây Tần Chính Hoành liền giật bắn mình mà đứng dậy, còn kích động hét lên, nói:

- Gì? Tiểu Trúc đưa tiểu tử La Duật vào phòng riêng á?

Nghe Tần Chính Hoành hét lên thì nhà họ Tần mới giật mình, đúng rồi… Hình như chuyện này có gì đó sai sai lắm rồi, nhưng Bạc Tú lại kéo ông chồng của mình ngồi xuống, sau đó còn nhìn ông ấy, nói:

- Có gì mà la lớn thế, A Duật dù sao cũng là ông chủ của công ty giải trí Bạch Nguyệt, ở bên cạnh Tiểu Trúc thì chính là trai tài gái sắc, vừa hay em cũng muốn kết hợp hai đứa nhỏ mà. Cứ để bọn nó tự nhiên đi.

Nghe đến thì Tần Chính Hoành đã sốc đến há hốc, con gái bảo bối của họ nuôi mười tám năm, còn chưa kịp chiều chuộng đủ đã sắp bị con heo kia bế đi á?

Không được, cải trắng nhà ông ấy trồng không thể bị con heo kia bế đi dễ dàng như vậy được, nhất định là phải đợi mười năm nữa, đợi khi nào ông ấy chiều chuộng đủ bảo bối của mình thì mới gả.

- Không được, anh phải lên phòng gọi bọn nó xuống, cải trắng bị heo gặm như vậy… Anh không cam tâm!

Tần gia cũng chỉ biết cười, ai cũng biết rằng Tần Chính Hoành đang rất muốn bế cháu, nhưng nói đúng hơn là bế con của Tần Nam, còn hai chiếc áo bông nhỏ nhà họ vẫn còn nhỏ, vẫn chưa cần gả đi, đến Tần Bảo Xuyến mà ông ấy còn không chịu gả thì nói gì đến đứa con gái út như Tần Mặc Trúc.

Ông ấy nhất định không đồng ý mối hôn sự này!

Nhưng rồi sau đó Bạc Tú lại nhìn chồng mình, nở một nụ cười dịu hiền, nói:

- Anh thử làm cản trở tụi nhỏ xem… Xem em có giết anh hay không!

- Bà xã, em không nên để Tiểu Trúc yêu đương sớm như vậy, con gái mình mới mười tám tuổi thôi.

- Dô, anh cũng biết con gái mình đã mười tám rồi à? Bây giờ không yêu đương thì tới bao giờ mới yêu đương đây? Hơn nữa đứa nhỏ A Duật cũng xem như là chúng ta chứng kiến nó trưởng thành, gả Tiểu Trúc cho nó có gì mà lo.

Tần Chính Hoành đang muốn nói thêm gì đó nhưng có vẻ như ông ấy nhận ra bản thân không thể nói thắng vợ, nên cũng chỉ biết ngậm miệng lại và cầu cứu cha mình.

Tuy nhiên ông nội Tần có lẽ đã sớm đoán ra được gì đó rồi, nên chỉ nhẹ nhàng cười, nói:

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Nếu đã là duyên thì có muốn cản cũng không cản được, thôi thì hãy tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Trúc vậy.

Nghe cha mình nói vậy thì Tần Chính Hoành cũng không làm loạn nữa, nhưng ông ấy vẫn không cam tâm, trong lòng thầm đem mười tám đời tổ tông nhà họ La ra chửi mắng, con heo chết tiệt này, mới không chú ý có mấy ngày mà đã cướp mất trải trắng nhỏ xinh của ông ấy rồi.

Con heo nào đó bị mắng chửi xối xả mà chưa biết lý do tại bị chửi: La Duật!

Anh thật sự không biết mèo nhỏ đưa anh lên phòng để làm gì, lẽ nào mèo nhỏ nhìn ra tâm tư của anh rồi? Muốn trực tiếp giải bày tâm sự?

Kích động quá, kích thích quá!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK