• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lái xe đưa cô đến một nơi khá xa trung tâm thành phố, không khí của nơi này đặc biệt rất trong lành, phù hợp để suy tư vài chuyện.

Ngồi ở bên ngoài, La Duật mới nhìn cô, sau đó nói:

- Cách đây nửa tháng, anh từng nằm mơ thấy một người, nhưng anh không biết người đó là ai. Người nam nhân đó có mái tóc rất dài, trên người mặc long bào, nhưng kì lạ là người đó không ngồi trên long sàn, thay vào đó lại nằm ở một huyệt mộ khá rộng lớn, ở bên cạnh cũng có một thi thể nhưng anh không nhìn rõ người đó là ai.

Dừng một chút, La Duật giống như là đang cố gắng nhớ lại cái gì đó, sau đó mới nói tiếp:

- Anh chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người đó thôi... À đúng rồi, trên thắt lưng của người đó có một ngọc bội, nhưng kì lạ là chỉ có một nửa thôi, trên đó viết một chữ "Su"?... Chắc thế, chứ anh không hiểu lắm.

Tần Mặc Trúc nghe xong liền giật mình...

Tóc dài... Long sàn... Huyệt mộ... Một nửa ngọc bội...

Nếu như cô đoán không sai thì người La Duật nhìn thấy chính xác là Thái tử Tống Khinh Lan. Còn ngọc bội bị chia ra kia chính là vật định tình của cô và Tống Khinh Lan, hay nói chính xác thì là ngài ấy giữ một nửa, nửa còn lại là cô đang giữ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Nhưng sau khi nghe người báo tin, nói rằng Tống Khinh Lan ở Kinh Thành thanh trừng Tần gia, vì quá tức giận Tần Mặc Trúc cũng đã đem ngọc bội ném đi rồi... Hai mảnh ngọc bội ghép lại sẽ là tên của cô "Trúc". Lẽ nào... Đến khi chết mà Tống Khinh Lan vẫn giữ nó sao?

Hơn nữa, nếu nói như vậy thì có khi nào... La Duật mới là người cô đang tìm không?

Thấy ánh mắt Tần Mặc Trúc nhìn mình có thay đổi, La Duật có hơi ngượng ngùng, nói sao thì cô cũng là người anh thích, tự nhiên bị người mình yêu nhìn chằm chằm... Ai mà không ngại chứ.

- Cái đó... Em sao vậy?

- Anh còn nhìn thấy gì nữa?

Éc? Vốn dĩ La Duật còn tưởng sẽ có một chút cảm động, nhưng sao cô gái này không quan tâm gì hết vậy? Chẳng những thế mà còn thẳng thừng hỏi thêm nữa chứ.

Trong lòng có hơi không vui, nhưng anh cũng nghĩ ngợi một lúc, lại nói:

- Hừm... Anh nhìn thấy chiến tranh... À không đúng, nó giống như là một cuộc tạo phản có quy mô lớn, trong đó có một người mang lại cho anh cảm giác rất thân thuộc, dáng vẻ lại khá giống với ai đó... Nhưng anh không nhớ. Tuy nhiên sau đó anh nhìn thấy người đó bị nhốt vào nhà giam.

Phạn Minh, cô chắc chắn rằng La Duật đã nhìn thấy Phạn Minh, còn lý do thân thuộc thì chắc anh không nhìn rõ gương mặt của Phạn Minh nên không biết, gương mặt của anh hiện tại và Phạn Minh ở kiếp trước là như một khuôn đúc ra, nếu nói là cùng một người cũng sẽ có người tin đấy.

- Sau đó thì sao?

- Tiểu bé cưng, em đừng có hỏi dồn dập như vậy, anh thật sự không nhớ được nữa đâu.

Tần Mặc Trúc cũng chỉ gật đầu, tuy rằng manh mối anh cung cấp không nhiều nhưng ít nhất cô cũng biết được ở đâu đó trong quá khứ và tương lai vẫn có một mối liên kết vô hình.

Ban đầu cô còn nghĩ rằng Tống Khinh Lan của cô chính là tên Tống Khinh Lan kia, hoặc nếu không phải thì cô sẽ buông tha cho hắn ta, vì dù sao đây cũng là đã hơn trăm năm sau rồi, ân oán đời trước làm sao có thể dây dưa tới đời sau chứ?

Tuy nhiên, theo như dữ kiện mà La Duật nói, cộng thêm sự từng trải của nguyên chủ... Thì rất có thể những hậu duệ sẽ nằm mơ thấy tổ tiên của mình.

Nếu như Tống Khinh Lan cũng như vậy... Và trong mơ hắn gặp được Tứ hoàng tử, thì đồng nghĩa với việc hắn chính là kẻ thù của cô!

- Em lại đang nghĩ gì vậy?

- La tổng, trong nhà anh có...

- Gọi anh là A Duật hoặc Duật ca ca là được rồi. Đừng gọi La tổng xa lạ như vậy, anh sẽ đau lòng đó.

Gương mặt của Tần Mặc Trúc có hơi ngơ ra một lúc... Anh đau lòng thì liên quan cái qué gì đến cô? Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra manh mối để cho kiếp trước của cô yên nghỉ thôi, hoặc ít nhất là bằng chứng chứng minh những gì ông nội nói là thật.

- La... Ý tôi là La Duật? Gọi vậy có được không?

Anh cũng thở dài, xem ra mèo nhỏ nhà anh thật sự là muốn phân rõ ranh giới với anh đây mà, đúng là đau lòng thật đó.

- Được rồi, em muốn gọi sao cũng được. Em hỏi đi.

- La Duật, gia đình của anh có phải có tổ tiên là Tống Đế không?

- Em hỏi cái này hả? Nếu nói là tổ tiên thì cũng không sai, hình như cách đây mười mấy đời tổ tông thì nhà anh mang họ Tống, nhưng tới thời của ông cố chỉ sinh được một người con gái, gả cho ông nội họ La, từ đó đã đổi thành họ La rồi.

Dừng một chút, anh lại nhìn cô, nói:

- Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này? Tiểu Trúc, rốt cuộc là có chuyện gì với em vậy?

Cô còn đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có một thứ đang gọi cô đi tìm...

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK