• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Duật, anh có nghe thấy gì không?

- Nghe? Cái gì cơ? Em đang nói gì vậy Tiểu Trúc?

Nhưng Tần Mặc Trúc không quá chú ý, cô lập tức rời khỏi xe mà đi theo tiếng gọi thôi thúc đó, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cho cô thấy khó hiểu. Tuy rằng La Duật không biết cô đã nghe thấy gì, nhưng anh vẫn đi theo cô, còn đưa tay nắm lấy tay cô, làm cho Tần Mặc Trúc có hơi giật mình.

- Anh...

- Ở đây vắng người, đừng buông ra, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm.

Tuy không biết tại sao, nhưng cô vẫn gật đầu, có lẽ là do kiếp trước của La Duật có liên quan tới Tống Khinh Lan nên cô thấy có hơi... An tâm?

Phải rồi, cô thấy có chút quen thuộc và ỷ lại, cô thật sự thấy rất an tâm khi nắm tay của anh... Bỗng chốc gương mặt của cô có hơi đỏ lên, đã sống nhiều năm như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nắm tay một người đàn ông nhưng không phải Tống Khinh Lan...

"Đến đây... Đến đây đi... Đến đây với tôi đi... "

Những âm thanh khó hiểu đó cứ vang lên trong đầu cô, thứ đó là gì vậy chứ? Tại sao nó lại cố ý dẫn dụ cô đến tìm nó?

Đi vào bên trong một chút, cô lại cảm thấy chỗ này rất quen thuộc, nhưng vẫn không biết nơi đây là đâu. Bỗng nhiên âm thanh đó càng lúc càng gần hơn, Tần Mặc Trúc đi thêm một chút thì không nghe nữa.

Cô và La Duật dừng lại ở một nơi kì lạ, tuy rằng họ đã rời xa trung tâm nhưng dù sao cũng đang ở Đế Đô, mà chỗ này vừa hoang vu vừa hẻo lánh, hoàn toàn không giống với một thành phố lớn của nước S chút nào... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?

- Em...

Còn chưa để La Duật nói hết thì Tần Mặc Trúc đã kéo anh đi thêm một chút, dưới chân của cô bỗng nhiên truyền đến một cảm giác gì đó rất thân thuộc, nhấc gót lên nhìn, phía dưới cô chính là một mảnh ngọc rất cũ kĩ.

Nhặt mảnh ngọc vỡ đó lên, La Duật cũng giúp cô soi đèn, kí hiệu ở trên mảnh ngọc làm cho Tần Mặc Trúc kinh ngạc, cô liền nói:

- Là nửa ngọc bội còn lại. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

La Duật nghiêng đầu không hiểu, anh cũng nhìn cô, hỏi:

- Ngọc bội này là sao?

- Đây là ngọc bội của nữ tướng Tần thị, trước khi chết thì tôi... Ý tôi là nữ tướng Tần thị đã ném nó đi rồi, hơn nữa so sánh trên bản đồ thì chỗ cũng không đúng, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

La Duật nhìn qua một chút, hình như đúng thật là nửa mảnh ngọc bội còn lại với người mà anh đã mơ thấy, nhưng anh cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Còn Tần Mặc Trúc thì cực kỳ khó hiểu, rõ ràng nơi này không phải chiến trận năm đó, cô đã tra trên bản đồ rồi, nơi chiến trận năm đó cô ném ngọc bội đi là ở một thành phố khác... Vì thế cho nên ngọc bội này không thể xuất hiện ở đây... Nhưng rốt cuộc tại sao... Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

- Nhưng mà Tiểu Trúc, tại sao em biết nữ tướng Tần thị có ngọc bội này? Còn đã ném đi nữa... Rốt cuộc là tại sao?

- Cái đó... Tôi...

Giả sử bây giờ cô nói rằng cô chính là nữ tướng cổ quốc du hành đến đây thì liệu anh có tin không nhỉ? Hay anh sẽ cho rằng cô xem nhiều phim qua nên ảo tưởng?

Dù sao thì chuyện xuyên không gì đó ở thế giới này cũng chỉ là một câu chuyện vô lý thôi, làm sao có người tin chứ. Tốt nhất là cứ bỏ qua đi.

- La Duật, chuyện này anh giúp tôi giữ bí mật một chút... Tôi... Đợi khi tôi tìm được đáp án sẽ nói với anh.

Gương mặt của Tần Mặc Trúc rất kiên quyết, hơn nữa ánh mắt của cô nhìn anh cũng cực kỳ tự tin, nhìn cô gái nhỏ năm nào bây giờ đã có lá gan lớn như vậy, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Được. Anh chờ đáp án của em.

Ở dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, gương mặt của Tần Mặc Trúc dường như có hơi đỏ lên. Cô nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay của mình vẫn được anh nắm chặt, vốn theo quán tính còn định rút lại, nhưng La Duật đã sớm không có ý định cho cô chạy thoát rồi, anh càng siết chặt tay của cô hơn, sau đó lại đưa lên hôn một cái, nhỏ giọng nói:

- Bé con, anh hứa sẽ đợi đáp án của em, nhưng đừng để anh đợi lâu quá, nhé?

- Anh... Anh... Anh...

- Cũng không phải lần đầu anh nói với em... Tần Mặc Trúc, anh thích em, đã mười hai năm rồi, anh vẫn thích em, chỉ thích em.

Hai mắt của Tần Mặc Trúc mở to đầy kinh ngạc, nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn chính là dưới ánh trăng và ánh sáng lập lòe này cô lại thấy bóng dáng của Tống Khinh Lan... Năm đó, trước khi cô xuất quân đánh trận, Tống Khinh Lan cũng đã nói thích cô như thế này.

Không biết là cảm giác hay cô đã động lòng, gương mặt của Tần Mặc Trúc càng lúc càng đỏ, đến khi gương mặt của La Duật đã tiến gần đến nhưng cô cũng không né tránh.

Mũi của anh đã chạm đến mũi của cô, nhưng anh lại nói:

- Anh đếm đến ba, nếu em không né đi thì anh sẽ hôn em đấy.

Tần Mặc Trúc vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì La Duật đã bắt đầu đếm.

- Một...

- Hai...

Nhưng còn chưa kịp đến đến "ba" thì anh đã hôn cô rồi, Tần Mặc Trúc lúc này mới phản ứng kịp, vốn muốn đẩy anh ra nhưng đã sớm bất lực.

Dưới ánh trăng hôn Bạch Nguyệt Quang quả nhiên chỉ có thể là La Duật mà thôi. Sự dây dưa không dứt như thế này thật sự khiến người ta thống khổ mà.

Thấy cô không thở, anh còn liền buông ra, lại nói:

- Mèo con, em phải thở chứ.

- Anh vô sỉ! Anh không đếm đến ba...

- Chậc, biết sao bây giờ, trước mặt là người yêu, anh không kiềm chế được.

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK