Mộ Vũ bị ánh mắt sắc bén này làm cho run sợ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Hắn ngơ ngẩn nhìn lại một lúc, đột nhiên cúi người xuống, đáp:
“Thuộc hạ biết tội!”
“Thuộc hạ ngu dốt, không nên tự suy đoán tâm tư của Vương gia!”
Ninh Hàn nhắm mắt lại, đắp khăn lụa lên mắt, lạnh nhạt nói:
“Suy nghĩ cho kĩ rồi lui ra đi.”
“Vâng.”
Mộ Vũ đứng dậy, gập eo chậm rãi rời khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Hắn là một người thông minh, sao lại không hiểu ý của Ninh Hàn, hắn chỉ cảm khái với lựa chọn của Ninh Hàn. Rõ ràng là một người có tài, nhưng lại không muốn người hô mưa gọi gió.
Câu nói vừa rồi có ý dò xét, Mộ Vũ hiểu, nhưng hắn như một người bạn bên cạnh Vương gia vậy, từ nhỏ đã vào phủ Đoan Vương, cho nên dù Ninh Hàn lựa chọn thế nào, làm gì, thì hắn cũng đều ủng hộ. Thậm chí sâu trong nội tâm của một thiếu niên, luôn cảm thấy mình may mắn khi lựa chọn Vương gia.
Triều đình hiểm ác, hơi lơ là thì mất mạng, trong mắt hắn thì thực sự không có bằng một cuộc sống bình thường.
Mộ Vũ đứng ở cửa suy nghĩ một lát, tâm trí thoải mái nhảy xuống bậc thang, đi về phòng mình.
Trong phòng, người ngồi trên chiếc ghế lê hơi động đậy, đưa tay lấy khăn lụa ẩm xuống, mắt sáng như đuốc.
Khác với Sầm Phong, Mộ Vũ được hắn đưa về, bởi vậy Ninh Hàn có thể đoán được sơ sơ suy nghĩ của hắn ta.
Hắn thực sự không muốn tranh ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, hai kiếp đều vậy, nhưng lý do lại khác.
Kiếp thứ nhất, hắn tự ti, nhút nhát, hết lòng tin rằng Ninh Ký – người có ưu thế hơn mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiêu Ngữ. Vậy nên hắn không tranh, còn kiếp này ——
Hắn chậm rãi cong khóe môi, nở nụ cười ngây thơ của thiếu niên.
—— hắn chưa từng là thánh nhân, được trọng sinh, Ninh Hàn càng khẳng định điều này.
Kiếp này, nữ tử với đôi mắt sáng xinh đẹp kia nhất định sẽ thuộc về hắn!
Hắn sẽ đặt nàng lên đầu quả tim để cưng chiều, hòn ngọc quý trong tay hắn, thê tử của hắn.
Nghĩ đến đây, Ninh Hàn không khỏi hít sâu một hơi, lúc thở ra, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Trái tim của hắn rất nhỏ, cả đời chỉ có thể chứa một người, không còn chút khe hở. Nếu một ngày nào đó hắn có được ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên sẽ có nhiều thứ chen vào, hắn không muốn tình cảm của mình và Tiêu Ngữ bị trói buộc nhiều như vậy.
Hắn muốn quang minh chính đại ở bên Tiêu Ngữ, lâu dài, được ngàn người tán dương, vạn người chúc phúc.
Nhưng Ninh Hàn không cần ngôi vị Hoàng đế không có nghĩa là không tranh, ngược lại, hắn càng muốn tranh.
Tiếng gõ cửa vang lên, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột.
“Vương gia, là ta.”
“Vào đi.”
Trần Phúc đáp, đẩy cửa tiến vào nói:
“Vương gia, vị kia đã gặp Mạnh cô nương, hai người nói chuyện một lát. lúc nãy vừa mới rời đi.”
“Hắn có nhắn gửi với ngươi gì không?”
“Chuyện này……”
Trần Phúc lộ vẻ khó xử, “Huệ Vương gia đợi một lúc rồi rời đi luôn, cũng không nói gì với lão nô.”
“Ta luôn cảm thấy tâm tư vị kia hơi khó đoán ……” Trần Phúc nhìn Ninh Hàn rũ mắt trầm tư, không khỏi nói thêm vài câu, “Vương gia, có phải chúng ta đã gấp quá không?”
“Không vội.”
Ninh Hàn duỗi ngón tay, xương ngón tay phát ra tiếng vang rất nhỏ, “Hắn sẽ hồi âm.”
Giọng điệu của hắn chắc chắn, ngay cả một lão nhân cẩn thận như Trần Phúc cũng tin vài phần, nhưng vẫn hơi băn khoăn. Kết quả hai ngày sau, sự băn khoăn này đã bị hoàn toàn biến mất.
Ông tận mắt thấy Sầm Phong tươi cười đưa thư mật tới, trên đó viết một chữ rất rõ ràng:
—— Ừ.
*
“An nhi thích cái nào? Đỏ? Hay là tím?”
Tiêu Ngữ dựa vào mép giường, trên tay cầm mấy cuộn lên đủ màu, nhẹ nhàng đong đưa.
Đứa nhỏ trên giường cười khanh khách, vươn bàn tay mập mạp về phía trước, cố gắng bắt lấy một cuộn, bỏ vào miệng gặm.
“Này!”
Đậu thị ngồi bên cạnh kinh hô, nhanh tay lẹ mắt lấy lại cuộn lên, “Con không trông đi, thằng bé bỏ vào miệng thì sao bây giờ?”
“Không sao đâu, con vẫn trông An nhi mà,” Tiêu Ngữ lại một con hổ bông, cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Sẽ không để đệ ấy bị sao đâu.”
“Ta biết A Ngữ nhà ta là tỷ tỷ tốt mà,” Đậu thị đỡ trán thở dài, nói, “Nhưng vẫn không để nương bớt lo.”
Nghe vậy, Tiêu Ngữ sửng sốt, chợt cười tủm tỉm ngẩng đầu, nói:
“Gần đây nữ nhi rất ngoan, cả ngày chỉ ở nhà thêu hoa, chơi với An nhi, nương cứ yên tâm đi!”
“Con biết nương không lo chuyện này mà,” Đậu thị lại thở dài, “Tuổi của con cũng không còn nhỏ, nương muốn tìm một nhà tốt cho con, thiếu gia Lý gia không tồi, sao con lại không muốn chứ!”
Đậu thị càng nói càng tức, Tiêu Ngữ thấy thế, vội kêu Ấu Thanh bưng một ấm trà lạnh tới:
“Xin ngài bớt giận, đừng tức giận hỏng người.”
Thấy Đậu thị uống trà xong, lúc này Tiêu Ngữ mới cẩn thận nói:
“Nương, chuyện này cũng không thể chỉ trách nữ nhi mà, lúc ấy nữ nhi thấy Lý thiếu gia cũng không thích. Nếu con thật sự gả qua đó, không thể không nhìn sắc mặt hắn, chẳng lẽ nương cũng chịu sao?”
Đậu thị liếc nữ nhi nhà mình, tuy vẫn cau mày, nhưng trong lòng cũng đồng ý với lời ocn nói. Hôm ấy hai người gặp nhau, ban đêm Lý phu nhân đã sai người truyền tin tới, một đại ý là xin lỗi, nói nhi tử nhà mình không tốt, không biết lễ nghĩa…… Tóm lại là chuyện này xem như thất bại.
Đậu thị còn rất buồn bực, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình thật sự bị người ta ghét đến vậy?
Không đúng, nữ nhi của bà từ nhỏ đến lớn đều được nói tốt, nước da trắng nõn, mắt hạnh linh động, được nuôi dưỡng cẩm y ngọc thực trong phủ Tướng quân, rất giống một tiểu tiên nữ, khi còn nhỏ ai gặp mà không muốn sờ mặt nàng chứ?
Nhưng Tiêu Ngữ lại bị con rể tương lai mình vừa ý ghét bỏ, điều này làm trong lòng Đậu thị nghẹn muốn chết, nhưng cho dù “Con rể” có tốt thì bà vẫn luôn đứng về phía con mình.
“Con là do ta sinh, sao ta lại nguyện ý để con chờ tội chứ,” bà vỗ tay Tiêu Ngữ, nói một cách chân thành, “Nương chỉ lo cho con thôi.”
Tiêu Ngữ dùng sức nắm lại tay Đậu thị, thâm ý trong đó hai người đều hiểu rõ.
Nàng hơi cong khóe môi, hai lúm má đồng tiền như ẩn như hiện, cười ngọt ngào:
“Thời tiết càng ngày càng nóng, để con tới phòng bếp lấy băng cho mẫu thân ăn.”
Nói rồi nàng đứng lên, đi ra ngoài.
“Từ từ đã,” Đậu thị bỗng nhiên gọi nàng lại, “Nghe A Tài nói, tháng trước con và Tương Ái đi ngắm hoa, Đoan Vương cũng đi theo à?”
Hai chữ “Đoan Vương” làm cho Tiêu Ngữ ngẩn người, không hiểu sao lại hơi khẩn trương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nàng nhanh chóng phản ứng lại:
“Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
Đậu thị gật đầu, nói:
“Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái A Hàn đã phong Vương…… Chờ lúc nào rảnh, mời hắn tới phủ chơi đi, lâu rồi chưa gặp.”
“…… Vâng.”
Khóe miệng Tiêu Ngữ giật giật.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
Bên bệ bếp, Ấu Thanh nhìn sắc mặt Tiêu Ngữ hỏi.
“Thật ra ta có thể hiểu được mẫu thân,” Tiêu Ngữ kéo tay áo, tay cầm chùy phá băng, “Ai mà có thể nghĩ tới một người ngoan ngoãn lúc nhỏ, bây giờ lại trở thành một tên lưu manh như vậy…… Haiz, tiếc là không thể mách tội của Ninh Hàn, đáng ghét, quá đáng ghét!”
Nàng nhíu mày, đập khối băng như để hả giận, làm băng tung tóe.
Thấy thế, Ấu Thanh không khỏi mím môi cười khẽ, tiểu thư nhà mình là người dễ mềm lòng, đây đâu giống là tức giận thật đâu?
“Hừ ——”
Một lát sau, Tiêu Ngữ thở ra một hơi, nhìn băng lấp lánh trông rất đẹp, nàng vừa lòng gật đầu:
“Ấu Thanh, lấy mật hoa tới đây.”
Đây là cách ăn nàng phát hiện ra từ hai năm trước, đập vụn băng, đặt trong cốc thủy tinh nhỏ, đặt quả tươi bên cạnh, cuối cùng là rưới một muỗng mật hoa lên, mát lạnh ngon miệng, giải nhiệt rất tốt.
Ấu Thanh chưa kịp lấy, một tỳ nữ ở đầu bệ bếp bên kia đột nhiên đi tới, cầm một lọ nhỏ được đóng gói tinh xảo, đưa tới trước mắt Tiêu Ngữ:
“Tiểu thư, hết mật hoa rồi, đây là mật cam quýt mới nhất.”
“Mật cam quýt?” Tiêu Ngữ nhận lấy, nhìn về phía Ấu Thanh, “Phòng bếp có loại mật này từ khi nào?”
Ấu Thanh cũng lắc đầu nghi ngờ.
“Nhưng nghe qua thì cũng không tệ lắm đâu.”
Tiêu Ngữ vặn nắp ra, lúc vừa định múc một thìa, biểu cảm trên mặt bỗng cứng lại.
“Tiểu thư?”
Vẻ mặt Ấu Thanh mờ mịt, nhìn sắc mặt Tiêu Ngữ dần tối lại.
Nàng không nói gì, chậm rãi rút một tờ giấy từ trong nắp bình ra, mở ra nhìn thoáng qua, tiện tay đưa tới mật cam quýt cho tỳ nữ trước mặt, giọn điệu lạnh băng:
“Cầm lấy.”
Tỳ nữ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua, bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Ngữ dọa sợ, hoang mang cúi đầu.
“Sao, nhận chủ tử mới thì không muốn nghe lời ta nói nữa sao?”
“Không…… Không phải!”
Tỳ nữ quỳ xuống, nói không mạch lạc , “Không có…… Nô tỳ không dám, tiểu thư tha cho nô tỳ!”
Vẻ mặt Tiêu Ngữ vẫn vô cảm:
“Vậy thì tiếp tục.”
Tỳ nữ đành phải run rẩy nhận lấy tờ giấy, lại nghe Tiêu Ngữ nói:
“Biết chữ không?”
“Biết…… Biếy một chút.”
“Chữ trên đó có biết hết không?”
“…… Dạ.”
“Đọc.”
Tỳ nữ run rẩy cầm tờ giấy nhàu nát, thì thầm: “Có lẽ, lâu rồi không gặp Ngữ nhi, Ngữ, Ngữ nhi gần đây đang giận ta, mật cam quýt này coi như ta nhận, nhận lỗi……”
Đợi nàng ta lắp bắp đọc xong, Ấu Thanh đã sớm trợn to mắt kinh ngạc.
“Tiểu thư, đây là……”
“Đây là do chủ tử mới của nàng ta viết,” Tiêu Ngữ hừ lạnh một tiếng, “Đúng là không biết xấu hổ.”
“Mấy hôm trước Tô quản gia đã nói với các ngươi, hạ nhân của phủ Tướng quân không thể tùy ý nhận đồ của người ngoài, ngươi không nhớ sao?”
Tiêu Ngữ tiếp tục nói với tỳ nữ kia.
“Đây…… Đây là đồ nô tỳ mua từ chợ về.”
Tỳ nữ cúi đầu, không chịu thừa nhận.
Tiêu Ngữ thấy thế, lắc lắc đầu:
“Ta đúng là ngốc thật, cần gì phải phí lời với ngươi chứ.”
“Ấu Thanh,” nàng lắc cổ tay, nói, “Cho nàng ta vài nén bạc, rồi đưa nàng ta khỏi ra phủ!”
Nàng cau mày, gằn từng chữ: “Phủ Tướng quân chúng ta, không chứa chấp phản đồ.”
Danh Sách Chương: