• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu thư ngài đừng làm nô tỳ sợ,” nghe xong lời nàng nói, Ấu Thanh ngây ra một lát, miễn cưỡng cười, “Tiểu Hổ là hạ nhân, Tô quản gia cũng quá không khắt khe với hắn. Đây cũng là chuyện tốt, người đừng suốt ngày nghĩ lung tung.”
 
“Nhưng tuy Tiểu Hổ vẫn là hài tử, nhưng dù sao cũng đã tám, chín tuổi,” Tiêu Ngữ vẫn rất cố chấp, kéo tay Ấu Thanh, “Công tử nhà giàu tới tuổi này thì cũng nên hiểu chuyện, huống chi là dân chúng tầm thường, nhưng trông tiểu Hổ thoạt nhìn……”
 
Nàng quay đầu đi, có gắng nhớ lại: 
 
“Nói như nào nhỉ? Hắn cho nô tỳ cảm giác hắn không hề có chủ ý, chuyện gì cũng chỉ nghe Tô quản gia, dường như sống phụ thuộc vào Tô quản gia ……”
 
“Ấu Thanh,” Tiêu Ngữ nhìn nàng, gằn từng chữ, “Không nên như vậy, dù là hạ nhân thì cũng không nên như vậy
 
Nàng nhìn vào mắt Ấu Thanh, như muốn tìm sự khẳng định.
 
Nhưng mà Ấu Thanh chỉ yên lặng nhìn lại trong chốc lát, cúi đầu thở dài, nhẹ giọng nói: 
 
“Tiểu thư, ngài thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
 
“Từ nhỏ ngài đã được ăn sung mặc sướng, đương nhiên sẽ có người nói cho ngài biết đời này nên sống thế nào cho phải, nhưng bọn nô tỳ không như vậy.” 
 
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn ánh trăng như lưỡi liềm ở tít tận chân trời xa xôi, nói, “Nô tỳ đã là tốt rồi, dù lúc niên thiếu nhà nghèo nhưng cũng có cha mẹ dạy bảo, sau đó vào phủ lại may mắn gặp được chủ tử tốt như tiểu thư.”
 
“Nhưng Tiểu Hổ thì khác, những người lưu lạc đến chỗ môi giới rồi bị bán đều thật sự không sống nổi. Mà ai lại nguyện ý bị bán như một món hàng chứ?” 
 
Ấu Thanh nói hơi kích động, giọng run nhè nhẹ, “Tiểu Hổ còn nhỏ, có thể được Tô quản gia coi trọng đã là thiên đại phúc khí, đương nhiên là muốn toàn tâm toàn ý với Tô quản gia. Tiểu thư, ta cảm thấy chuyện này thật sự không có gì.”
 
“Ấu Thanh……”

 
Tiêu Ngữ ngây người, một lúc lâu sau tiến sát lại, ôm lấy bả vai Ấu Thanh, nói: “Là ta không tốt, ta không nên nghĩ lung tung, vô duyên vô cớ làm ngươi đau lòng.”
 
“Không sao, cũng là nô tỳ làm kiêu,” Ấu Thanh xoa mắt, cười nói, “Không nói chuyện này nữa, nói về lang quân như ý của tiểu thư được không?”
 
Trong một góc ngoài ngõ nhỏ, Mộ Vũ thấy ngón tay đang chống trên tường của nam nhân trước mặt hơi nắm lại.
 
Tiêu Ngữ sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lập tức đỏ mặt, xoay đầu sang một bên: 
 
“Không biết là ngươi đang nói ai!”
 
“Hì hì,” Ấu Thanh cười nói, “Đương nhiên là Đoan Vương anh minh thần võ của chúng ta rồi. Ngài mau nói với nô tỳ đi, rốt cuộc bây giờ trong lòng ngài đang nghĩ thế nào?”
 
Tiêu Ngữ mím môi không nói gì, một lúc lâu sau thì đỏ mặt, giọng như muỗi kêu: 
 
“Ta cũng không biết……”
 
“Sao ngài lại có thể không biết chứ?” 
 
Ấu Thanh nhỏ giọng kinh hô, sau đó chợt bừng tỉnh nói, “À nô tỳ biết rồi, chắc chắn là tiểu thư xấu hổ không chịu nói với nô tỳ. Còn trong lòng thì không biết đã vui mừng đến thế nào đâu!”
 
“Nếu đơn giản như vậy thật thì tốt rồi……” 
 
Tiêu Ngữ than nhẹ, hai chân cuộn lại, gác cằm lên đùi, nhỏ giọng nói, “Bây giờ trong đầu đầu ta rất rối, cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy ngày này đều không phải là thật.”
 
Thấy Tiêu Ngữ như vậy, Ấu Thanh cũng không trêu nàng nữa: 
 

“Tại sao tiểu thư lại nói như? Chẳng phải trước khi tới Nhạn Châu ngài đã thể hiện với lão gia và phu nhân, nói mình nguyện ý gả cho Đoan Vương rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ lại hối hận?”
 
“Cạch ——”
 
Cùng với một tiếng tiếng vang rất nhỏ, Mộ Vũ trơ mắt nhìn viên gạch trong tay Ninh Hàn rơi xuống đất.
 
Mộ Vũ: “……”
 
Hắn đang do dự có nên khuyên Ninh Hàn rời đi không thì nghe thấy âm thanh truyền ra từ hẻm nhỏ.
 
“Ngươi nói xem……” 
 
Tiêu Ngữ không trả lời, hỏi ngược lại, “Tại sao Ninh Hàn muốn cưới ta?”
 
“Đương nhiên là vì thánh thượng tứ hôn!” 
 
Ấu Thanh vừa nói xong, lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn vì thích ngài nữa.”
 
Tiêu Ngữ lắc đầu: 
 
“Không phải, không phải Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, mà là Ninh Hàn tự mình đi cầu.”
 
“Sao tiểu thư biết?”
 
 Ấu Thanh nghi ngờ nói.

 
Tiêu Ngữ xoay đầu, không nói —— nếu không vì một đêm trước khi ban thánh chỉ tứ hôn Ninh Hàn nói với nàng những lời này, nàng cũng sẽ không nghĩ vậy, Nhưng mà chuyện này đương nhiên không thể nói ra.
 
Im lặng một lát, Tiêu Ngữ nhẹ nhàng mở miệng:
 
 “Đôi khi ta thật sự rất kinh ngạc, hắn lại thích ta lâu như vậy, ta vẫn cảm thấy có lỗi với hắn.”
 
“Tiểu thư nghĩ cái gì vậy?” 

 
Vẻ mặt Ấu Thanh mờ mịt, “Nếu Đoan Vương tự mình đi cầu thánh chỉ thật, ngài nguyện ý gả cho hắn thì hắn còn không mừng đến điên sao? Sao lại nói là có lỗi?”
 
“Không chỉ đơn giản như vậy, không chỉ đơn giản như vậy,” Tiêu Ngữ lẩm bẩm, “Với hắn mà nói, lý do ta nguyện ý gả cho hắn mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng chuyện này, ta……”
 
Nói đến đây, Tiêu Ngữ hơi nghẹn ngào, Ấu Thanh vội vàng vỗ về nàng, an ủi: 
 
“Chắc là tiểu thư nhớ nhà, ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, chúng ta về phòng đi, nha.”
 
Chóp mũi Tiêu Ngữ đỏ ửng, chậm rãi gật đầu, hai người đứng lên, lúc định đi lên bậc thang, nàng đột nhiên xoay đầu, run giọng nói:
 
“Có âm thanh.”
 
“Đầu hẻm có âm thanh.” Tiêu Ngữ lặp lại lần nữa, không chờ Ấu Thanh ngăn cản, đã tự mình cần đèn lồ ng, đi về phía đầu hẻm.
 
“Tiểu thư, quay về đi!” 
 
Ấu Thanh vội vàng hô, vội vàng đuổi theo.
 
Âm thanh kia rất nhẹ, như là tiếng người thở dài.
 
Không biết tại sao, tim Tiêu Ngữ lại đập rộn lên, kéo Ấu Thanh tới đầu hẻm xem thử.

 
Nàng từng bước đến gần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đã sắp tới rồi thì đột nhiên có một con mèo con bò từ bụi cỏ chỗ ngã rẽ ra, bốn chân run rẩy đạp xuống đất, đi về phía nàng kêu “Meo meo”.
 
Tiêu Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại thấy rất thoải mái.
 
“Hóa ra chỉ là con mèo,” Ấu Thanh từ phía sau đuổi tới, sau khi nhìn thấy thì cũng yên tâm, vỗ ngực nói, “Đúng là dọa nô tỳ sợ mà, không phải Tô quản gia đã nói rồi sao, gần đây bọn trộm cướp hoành hành, tiểu thư vẫn nên vào nhà sớm đi.”
 
“Ta biết rồi.”
 
Tiêu Ngữ gật đầu, xoay người đi về, đi được hai bước lại không nhịn được quay đầu lại nhìn, cuối cùng thì cũng vào nhà trong tiếng thúc giục của Ấu Thanh 
 
Màn đêm yên tĩnh, gió đêm từ từ thổi qua tường gạch, mái ngói ven đường, làm màn trúc của xe ngựa ở góc phố tung bay, lộ ra khuôn mặt lạnh như băng của người trong xe.
 
Mộ Vũ ôm đoản kiếm của mình, dựa vào vách xe, không nói một lời, lẳng lặng chờ Ninh Hàn bớt giận.
 
Rất lâu sau, cặp mày của Ninh Hàn đang nhíu chặt cũng giãn ra, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nói: 
 
“Đi điều tra tên Tô quản gia kia.”
 
“Dạ.” 
 
Mộ Vũ đáp, trong lòng lại hơi kinh ngạc. Với tính cách Ninh Hàn, sau khi nghe được mấy lời đó mà cũng không trách tội, đủ để thấy địa vị của đại tiểu thư Tiêu gia này trong lòng ngài ấy.
 
Xe ngựa từ từ di chuyển, đi về khách đi3m Gió Tây trước giờ giới nghiêm.
 
Ninh Hàn đi trước, sau khi vào nhà thì đóng sầm cửa phòng, lực mạnh đến mức làm cho cửa giấy rách tả tơi.
 
—— rốt cuộc vẫn tức giận.

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK