• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Hàn chăm chú nhìn lá trà xanh đậm đang lơ lửng trong chén, một lát sau mới nói một chữ: 
 
“Nói.”
 
Tống Sách nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc, cẩn thận đặt ngọc bội lên bàn, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, run giọng nói.
 
“Không, không dối gì Vương gia, đêm đó…… Đúng là Trần Chí và Vương Bạch đã cùng nhau trực đêm, bảo bối bị mất, đúng là Bàn Ninh Châu.”
 
Nói rồi liếc mắt lén nhìn Ninh Hàn, thấy sắc mặt hắn vô cảm, liền nói tiếp.
 
“Không phải tiểu nhân cố tình giấu giếm, chỉ tại lai lịch của viên ngọc này không được trong sạch cho lắm. Viên ngọc này vốn là của tiệm cầm đồ, hôm ấy tiểu nhân được ông chủ mời đi uống trà, nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đêm đó đã phái người đi trộm lấy……” 
 
Tống Sách nói xong, đột nhiên tự tát vào mặt mình, nằm rạp xuống đất, “Tiểu nhân thật sự không cố ý mạo phạm ngài, chỉ là…… Chỉ là nhất thời xúc động đã làm sai, sợ bị trách phạt nên mới che giấu sự thật, Vương gia, ngài đại nhân đại lượng tạm tha cho tiểu nhân với.”
 
Ninh Hàn không nhìn Tống Sách, mặc cho ông ta quỳ dưới đất, sau đó buông chén trà xuống, nhìn Trần Chí đã sớm tới mức mặt cắt không còn chút máu, nói: 
 

“Ngẩng đầu lên, nói những gì đã trải qua đêm đó.”
 
Trần Chí nơm nớp lo sợ ngẩng mặt lên, lắp bắp nói: 
 
“Bẩm, bẩm Vương gia, đêm đó nô tài và Vương Bạch cùng trực đêm, nô tài vốn phụ trách việc quét dọn phòng cho khách, còn hắn phụ trách kiểm kho hàng.”
 
“Ta quét dọn phòng cho khách xong, nghĩ là Vương Bạch không khỏe nên đã đi tới kho hàng, muốn đi giúp đỡ. Kết, kết quả là lúc đến kho hàng, nhìn xuyên qua khe hở của phòng thì thấy có người bóp cổ Vương Bạch, xách hắn, hắn lên!”
 
“Lúc ấy nô tài rất sợ, tránh sau cửa không dám lên tiếng, chỉ có thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Bạch ngạt thở. Người bịt mặt hắn bóp cổ người rồi ném hắn xuống đất, sau đó đi ra ngoài bằng đường cửa sổ, hắn, hắn cầm Bàn Ninh Châu đi luôn.”
 
“Chuyện quan trọng như vậy sao lúc nãy ngươi không nói?!”
 
Lưu Nhất Thanh chất vấn Trần Chí.
 
“Không phải tiểu nhân không chịu nói,” Trần Chí cúi đầu xuống, bả vai run rẩy hơn, nức nở nói, “Là, là ông chủ không cho nô tài nói, ông ấy uy hiếp nô tài tuyệt đối không được nói chuyện này ra. Nếu không, không cha mẹ già và đệ đệ của nô tài sẽ không sống nổi!”
 
“Ta biết ngay là ngươi giở trò quỷ mà! Tên gian thương này!” 
 
Ninh Hàn còn chưa lên tiếng, Lưu Nhất Thanh đã không nhịn được, “Còn dám uy hiếp người dân vô tài, ngươi có biết vì sự ích kỉ của người mà đã hại biết nhiêu mạng người không?”
 
Có Ninh Hàn ở đây, Tống Sách tự biết mình sai, không dám phản bác gì, nhưng trông vị Đoan Vương gia này có vẻ là không tức giận. Ông ta đoán chắc là ngài ấy và Lưu Nhất Thanh không nghĩ giống nhau, nên vẫn không nhịn được lẩm bẩm: 
 
“Chuyện này cũng cũng không thể trách ta, ai bảo tên chủ của hiệu cầm đồ kia không biết gì về tác dụng của viên ngọc, Bàn Ninh Châu ở trong tay hắn đúng là phí phạm của trời……”
 
“Có tác dụng gì?” 
 
Ninh Hàn đột nhiên buông chén trà, quay đầu, gằn từng chữ, “Bàn Ninh Châu, có tác dụng gì?”
 
Tống Sách bị biểu cảm của Ninh Hàn dọa sợ, nuốt nước miếng, run giọng nói: 

 
“Không, không có gì, nhưng mà trước đây tiểu nhân nghe người ta nói, nói Bàn Ninh Châu này, có, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”
 
Ninh Hàn hơi híp mắt, lúc đang định nói gì đó, Trần Chí ở bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói: 
 
“Hai vị đại nhân, ông ta đang nói dối! Bàn Ninh Châu này có tác dụng gì ông ta biết rất rõ, ông ta chỉ không muốn nói cho hai vị đại nhân mà thôi!”
 
“Tên phế vật này nói bậy bạ gì đó?!” 
 
Tống Sách bị chọc giận đến thổi râu trừng mắt, hét lên, “Ngươi thì biết cái gì? Đừng có mà vu oan cho ta!”
 
“Ngươi câm miệng cho ta!”
 
 Lưu Nhất Thanh nghe được thì phiền lòng, hơn nữa vốn đã không vừa mắt Tống Sách, liền đá một cái, sau đó nói với Trần Chí, “Biết gì thì cứ nói đi, có Vương gia ở đây làm chỗ dựa cho ngươi, không cần quan tâm tới những người khác.”
 
“Dạ.” 
 
Trần Chí lên tiếng, trên mặt là sự quyết tuyệt xưa nay chưa từng có, hắn nhìn Tống Sách, dưới cái nhìn hung tợn xen lẫn chút chột dạ của đối phương, cất cao giọng nói, “Bẩm hai vị đại nhân, Tống Sách tin là tác dụng của máu trinh nữ ngâm với Bàn Ninh Châu sẽ triệu hồi được tiểu quỷ ở bên trong, vì thế, ông ta cố ý nuôi dưỡng người cấp máu cho Bàn Ninh Châu!”
 
“Người cấp máu?”
 

Tiêu Ngữ nghe vậy thig khiếp sợ, giờ phút này đã không còn quan tâm đ ến chuyện gì, chỉ thúc giục: 
 
“Lưu Tri Châu nói mau, rốt cuộc người cấp máu là gì?”
 
Lưu Nhất Thanh uống một ngụm trà cho nhuận giọng, rồi mới nói tiếp: 
 
“Tống Sách đúng là một kẻ âm hiểm, không biết ông ta nghe được tin đồn này từ đâu, liền bắt chắt nữ nương nhờ ông ta lại, nhốt trong phòng ngủ, ngày nào cũng phái người tới lấy máu. Haiz, cô nương này không cha không mẹ, vốn từ nông thôn tới đây nương nhờ thúc phụ, ai nghĩ lại gặp phải chuyện này!”
 
“Sau đó thì sao?” 
 
Tiêu Ngữ lại hỏi.
 
“Về sau may mà có Vương gia,” Lưu Nhất Thanh thở dài, trong lòng vẫn còn sợ, “Lúc Vương gia nhìn thấy cảnh ngộ của cô nương kia, không biết ngài ấy nghĩ tới chuyện gì mà lại muốn tới phủ gặp ngài. Kết quả là đi được nửa đường thì gặp được Triệu công tử, nói là ngài lên thuyền đi du hồ, lát nữa là về, nhưng Vương gia nghe xong, lập tức tìm một con thuyền, nói sợ ngài gặp nguy hiểm, nhất định phải đi tìm ngài. Chuyện tiếp theo, nói vậy thì chắc ngài cũng đã rõ.”
 
Tiêu Ngữ nghe vậy, hồi lâu cũng chưa tỉnh hồn, sau đó ngơ ngẩn nhìn về phía Ninh Hàn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK