• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Ninh Hàn sâu thẳm, dưới ánh mắt hoảng sợ của Ninh Ký, chậm rãi nói: 
 
“Ta không muốn nghe thấy tên A Ngữ từ miệng ngươi, ngươi không xứng.”
 
Nói rồi, hắn buông tay ra, đứng dậy phủi tay áo, xoay người đi ra ngoài.
 
“Ninh Hàn! Ngươi thật to gan!” 
 
Ninh Ký hoàn hồn, đột nhiên bò dậy, hô lớn, “Ngươi dám đánh ta, ngươi, ngươi có tư cách gì để đánh ta?!”
 
“À ta biết rồi,” hắn vuốt ngực, cười mỉa nói, “Là vì phủ Tướng quân sao? Hừ! Ta nói cho ngươi biết, chỉ bằng ngươi mà muốn độc chiếm phủ Tướng quân ư? Nằm mơ đi!”
 
Ninh Hàn dừng bước, một lúc sau, đưa lưng về phía hắn, mở miệng nói: 
 
“Thánh chỉ tứ hôn là ta tự mình đi xin, ta chưa bao giờ mơ ước tới phủ Tướng quân.”
 
Hắn xoay người, nhìn Ninh Ký, nói: 
 
“Từ trước đến nay, người ta yêu chỉ có một mình A Ngữ.”
 
“Ha…… Ha ha……” 
 
Nghe vậy, Ninh đầu tiên Ký ngây ra một lát, sau đó như nghe được một chuyện rất buồn cười, cất tiếng cười to, sau đó chỉ vào Ninh Hàn nói, “Tới giờ này rồi mà ngươi còn nói chuyện này với ta sao? Buồn cười, thật là buồn cười! Nói cho ta biết, phụ thân củaTiêu Ngữ là ai?”
 
Hắn tiến lên một bước, hung tợn nói: 
 
“Không sai, là nhất phẩm Đại Tướng quân đương triều, nắm trong tay toàn bộ binh sĩ tinh nhuệ nhất Đại Ngụy! Nếu không vì điều này thì ai sẽ cưới một nữ nhân ngốc nghếch như vậy chứ? Chẳng qua ngoài miệng ngươi nói tốt thôi, không chừng trong lòng ……”
 
“Ầm!”
 
Lại vang lên một tiếng rên, Ninh Ký lại ngã xuống đất, chẳng qua lúc này xương sườn không đau mà là hàm răng, một cái răng cửa rụng xuống. Ninh Ký rất đau, ôm miệng đang máu chảy không ngừng, nói mơ hồ không rõ: 
 
“Giết ngươi……”
 
“Nhị ca tốt nhất là nên thận trọng từ lời nói đến việc làm,” Ninh Hàn thả lỏng cổ tay, lạnh nhạt nói, “Dù sao ta cũng là cốt nhục của phụ hoàng, mong rằng nhị ca đừng mang tội giết hại hoàng tự.”
 
“Ngươi……”
 
Nói xong, Ninh Hàn cũng không ở lại, lập tức đẩy cửa đi ra, Sầm Phong dựa vào cạnh cửa nhảy dựng lên, rất có mắt nhìn đưa một cái khăn ướt qua. Ninh Hàn nhận lấy, cẩn thận lau từng kẽ ngón tay, sau đó đưa lại: 
 

“Hồi phủ thì đốt đi.”
 
“Vâng ạ.” 
 
Sầm Phong đồng ý.
 
Cất khăn vào ngực, hắn lại không nhịn được nhìn vào trong, lẩm bẩm: 
 
“Hiển Vương kia đúng là chật vật thật! Hừ! Đáng đời!”
 
Ninh Hàn liếc mắt qua, làm như không nghe thấy, hỏi: 
 
“Huệ Vương có động tác gì không?”
 
“À, có có,” Sầm Phong vội vàng tiến tới thấp giọng nói, “Đã sắp xếp người ở gian phòng bên cạnh, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của ngài và Hiển Vương. Nhưng mà ngài yên tâm đi, bọn họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
 
Dường như hắn nghĩ ra cái gì, cười “Hì hì”: 
 
“Lần này Hiển Vương cứ đợi xui xẻo đi!”
 
Ninh Hàn không nói gì, rũ mắt xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, lại hỏi: 
 
“Đồ đạc đã thu dọn đến đâu rồi?”
 
Chuyển đề tài quá nhanh, Sầm Phong sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh đã kịp phản ứng lại: 
 
“Chắc là Trần quản gia đã thu dọn sắp xong rồi, sáng sớm mai có thể xuất phát rồi.”
 
Nói xong, hắn lặng lẽ quan sát biểu cảm của chủ tử, quả nhiên thấy đúng như dự đoán, chân mày dần dần giãn ra, cuối cùng trên mặt cũng có sinh khí.
 
Sầm Phong thở dài nhẹ nhõm trong lòng, quả nhiên không gì có thể so sánh với đại tiểu thư phủ Tướng quân, không, bây giờ hẳn là Đoan Vương phi tương lai.
 
Sau khi Từ Mộ Vũ trình mật thư tới, Tiêu tướng quân định đưa Đoan Vương phi tới Nhạn Châu sau, Vương gia nhà hắn đen mặt sai Trần quản gia thu dọn đồ đạc, tính đi tìm Vương phi một mình, không ai dám lên khuyên.
 
May mà đúng vừa có vụ án giặc cỏ này, Vương gia mới có thể quang minh chính đại đi tìm Vương phi.
 
Sầm Phong nhìn chằm chằm đi bóng lưng cao lớn phía trước, không khỏi lắc đầu: Vương gia cũng là kẻ si tình!
 
*
 
Tháng Bảy, nắng như đổ lửa, hàng cây ven đường như mấy đứa trẻ bị dạy dỗ, cành lá héo úa, trông thật ỉu xìu.
 

Trên đường lớn, một đội xe ngựa từ từ tiến về phía trước, người đi đầu cưỡi một con ngựa cao lớn, bên hông đeo trường đao, từ khóe mắt đến sau tai có một vết sẹo nổi bật, càng làm tăng thêm cảm giác không dễ chọc trên khuôn mặt đen sạm này.
 
Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên trời, tay trái giương lên, đoàn quân phía sau lần lượt dừng lại.
 
“Nghỉ dưỡng sức ở đây, hai nén hương sau xuất phát!” 
 
Hắn quay đầu về sau rống lên.
 
Những người khác nghe vậy liền chỗ râm mát ở ven đường để nghỉ ngơi, nam nhân xoay người xuống ngựa, lập tức đi tới xe ngựa ở giữa đoàn quân.
 
Đứng bên cửa sổ một lúchắn xoa xoa tay, trên gương mặt ngăm đen lại lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói: 
 
“Tiểu thư, thời tiết quá nóng, chúng ta nghỉ chân ở đây nghỉ dưỡng sức một lát rồi đi tiếp.”
 
Một cánh tay trắng như ngó sen vén màn trúc che cửa sổ lên, lộ ra khuôn mặt thiếu nữ thanh lệ, nhẹ nhàng gật đầu với nam nhân, nói: 
 
“Ta biết rồi, làm phiền Triệu đại ca rồi.”
 
Giọng nói nhẹ nhàng xuyên vào tai, khiến trên gò má nam nhân không khỏi ửng hồng, hắn gãi gãi đầu, cười ngây ngô: 
 
“Không phiền, không phiền, tiểu thư có việc thì cứ kêu ta, ta sẽ luôn chờ ở đó.”
 
Tiêu Ngữ hơi gật đầu, buông màn trúc, Ấu Thanh ở bên cạnh không nhịn được: 
 
“Sau này tiểu thư đừng lộ mặt với Triệu Tĩnh, có chuyện gì cứ giao cho nô tỳ là được.”
 
Tiêu Ngữ cầm lấy cây quạt phẩy phẩy, nghe được nàng ta oán giận thì không khỏi mím môi cười khẽ: 
 
“Sao, không cho phép ta gặp người ta sao?”
 
“Nếu người khác thì thôi, nhưng tâm tư Triệu Tĩnh này cũng quá rõ rồi!” 
 
Ấu Thanh vội vàng nói, “Bình thường là người cao lớn thô kệch, vừa nhìn thấy ngài thì lại đỏ mặt. Nếu ngài nhìn hắn thì hắn sẽ ấp a ấp úng nói không nên lời, đúng là một tên to con ngốc nghếch!”
 
“Đừng nói vậy,” Tiêu Ngữ buông quạt tròn, mở miệng nói, “Triệu đại ca là người thành thật. Năm đó phụ thân ra ngoài, lúc cứu hắn đã phát hiện võ công của hắn rất lợi hại, muốn an bài cho hắn đến quân doanh. Nhưng Triệu đại ca trọng tình trọng nghĩa, sống chết cũng không chịu, nhất quyết muốn làm hộ vệ cho phụ thân. Suốt từng ấy năm vẫn luôn tận tâm tận lực vì phủ Tướng quân, sau này ngươi không được nói như vậy nữa.”
 
“Nô tỳ, nô tỳ biết rồi……” 
 
Ấu Thanh đỏ mặt, có chút hổ thẹn, nhưng vẫn giương mắt thấp giọng nói, “Nhưng ngài vẫn nên cách xa hắn một chút đi, dù sao bây giờ ngài đã được thánh thượng tứ hôn, thân phận không còn như trước nữa.”

 
“Haiz……” 
 
Tiêu Ngữ nghe vậy, lười nhác ngả về sau, nghiêng người dựa vào vách xe thở dài, “Đúng vậy! Ta đã được tứ hôn, vì sao còn phải bị trục xuất đến nơi xa xôi vậy chứ?”
 
Nói rồi lại ngồi dậy, nhíu mày nói: 
 
“Cũng không biết phụ thân như nào rồi, mong Hoàng Thượng đừng trách tội quá nặng.”
 
“Phủ Tướng quân chúng ta đã đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ thông cảm cho lòng thương con của lão gia, sẽ không làm khó lão gia.” 
 
Ấu Thanh cầm lấy cây quạt, vừa quạt giúp Tiêu Ngữ vừa an ủi.
 
“Hy vọng là vậy.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, nói, “Đỡ ta xuống xe, ra ngoài hít thở không khí.”
 
“Dạ.” 
 
Ấu Thanh đáp, đỡ Tiêu Ngữ xuống xe.
 
Cách đó không xa, Triệu Tĩnh đứng dưới bóng cây thấy tình huống bên này, vội vàng chạy tới:
 
 “Tiểu thư có gì phân phó?”
 
“Không có gì,” Mặt trời quá chói chang, Tiêu Ngữ hơi nheo mắt, nói, “Chỉ xuống hóng gió thôi.”
 
“Thời tiết này không có gió, tiểu thư mau tới dưới bóng cây tránh nắng đi.”
 
Ba người đứng dưới gốc cây, lúc này Tiêu Ngữ mới thấy hơi mát, nàng hơi nhón mũi chân, nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy những cồn cát cằn cỗi màu vàng xám và con đường ngoằn ngoèo.
 
“Triệu Đại ca, lộ trình của chúng ta còn bao lâu nữa?”
 
“Nhanh thôi!” Triệu Tĩnh tùy ý lau mồ hôi, chỉ vào phía trước nói, “Leo qua đỉnh núi nhỏ phía trước, trước lúc trời tối là có thể thấy dịch trạm, chúng ta ở dịch trạm nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai là tới được.”
 
“Cuối cùng thì cũng được tới Nhạn Châu, ta lớn như vậy rồi còn chưa được đi đâu xa đâu!” 
 
Ánh mắt Ấu Thanh có chút khao khát, hỏi, “Tiểu thư, Nhạn Châu là nơi như nào?”
 
“Ngươi coi đây là đi du lịch à?” 
 
Tiêu Ngữ không khỏi chỉ chỉ trán Ấu Thanh, cười nói, “Nhưng mà khí hậu, con người Nhạn Châu ta cũng không rõ lắm, lúc ta tới thì vẫn còn nhỏ, sao nhớ được chứ?”
 
“Nhạn Châu là một nơi tốt!” 
 
Triệu Tĩnh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, ánh mắt tràn ngập nhu tình, hắn hướng mắt về nơi xa, nói, “Cảnh đẹp, cây dương mọc khắp nơi, mọi người cũng rất hiếu khách, khách tới sẽ được chiêu đãi thịt dê bò, uống thêm một chén rượu gạo, mùi vị đó đúng là cả đời cũng không quên được!”
 
“Ngươi từng tới Nhạn Châu rồi?!” 

 
Ấu Thanh nghe được thì mê mẩn, bắt lấy tay áo Triệu Tĩnh, kinh hô.
 
Mắt thường cũng có thể thấy được gương mặt đen của Triệu Tĩnh ửng đỏ, ngượng ngùng sờ đầu: 
 
“Ta là người Nhạn Châu.”
 
“Ấu Thanh, mau buông Triệu đại ca ra.”
 
“À.” 
 
Ấu Thanh cũng ý thức được mình thất lễ, vội buông tay ra, rũ mắt chạy ra sau lưng Tiêu Ngữ.
 
“Nếu Triệu đại ca biết rõ Nhạn Châu thì ta yên tâm rồi,” Tiêu Ngữ cười nói, “Ta còn lo lắng đi tới đó lạ nước lạ cái, không dễ làm.”
 
“Tiểu thư cứ yên tâm,” Triệu Tĩnh cười ngây ngô, “Lão gia đã an bài mọi chuyện cho ngài rồi, tới đó sẽ có người tiếp đãi, ta cũng nhận lệnh của ngài mọi lúc.”
 
“Làm phiền Triệu Đại ca rồi,” Tiêu Ngữ hơi gật đầu, sau đó lại nói, “Cũng không còn sớm nữa, nếu không thì chúng ta lên đường đi.”
 
“Được, ta đi dẫn ngựa.”
 
Một lát sau, một hàng ngựa xe lại bắt đầu từ từ về phía trước, lúc chạng vạng, dừng lại trước cửa trạm dịch.
 
Triệu Tĩnh tới quầy thuê phòng, một lúc lâu sau mới trở về, đưa cho Tiêu Ngữ một thẻ phòng số 2, hơi hối hận nói: 
 
“Vốn định thuê cho tiểu thư một gian phòng chữ thiên, nhưng phòng duy nhất đã có người rồi, chỉ có thể tiểu thư uát ức ở phòng khác.”
 
“Có gì mà uất ức, Triệu đại ca quá lời rồi” 
 
Tiêu Ngữ nhận lấy thẻ phòng, hỏi, “Không biết người ở phòng đó là ai?”
 
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe tiểu nhị kia nói, trông vị khách đó cũng rất tôn quý, tóm lại là hẳn cũng không phải người thường.”
 
Chia phòng xong lên lầu, Ấu Thanh đóng cửa lại, nhìn trong phòng bày biện đơn giản thì nhíu mày: 
 
“Nơi này đúng là hẻo lánh, càng gần đến Nhạn Châu, dịch trạm bài trí càng đơn sơ hơn. Không biết người ở phòng chữ thiên là ai, chẳng lẽ còn tôn quý hơn tiểu thư sao?”
 
“Nhìn kỹ thì có cảm giác cổ xưa, cũng không tệ lắm.” 
 
Tiêu Ngữ nhìn xung quanh một vòng, nói, “Với cả, mọi việc đều có thứ tự trước sau, người ta vốn lấy phòng trước, chúng ta vẫn nên ở phòng này thôi.”
 
“Nói thì nói như vậy chứ,” Ấu Thanh vẫn cau mày lẩm bẩm, “Nhưng rốt cuộc thì người tôn quý nào lại đến nơi hẻo lánh như Nhạn Châu chứ?”
 
“Ai mà biết được, có lẽ là người có chút của cải tới buôn bán.” 
 
Tiêu Ngữ xoa chân mày, mệt mỏi nói, “Không còn sớm nữa, mau ngủ thôi.”

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK