Tiêu Ngữ ngồi một mình trong phòng, ngọn đèn dầu lay động, phản chiếu bóng nàng lên cửa sổ.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, không thì đi nghỉ trước nhé?”
Ấu Thanh nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Ngữ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt:
“Chàng còn chưa về.”
Ấu Thanh khẽ thở dài, lúc đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiêu Ngữ đột nhiên đứng dậy, đỡ bụng đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Ninh Hàn đứng ngoài cửa, nửa đêm sương dày đặc, sương làm ướt áo choàng màu xanh đen của hắn.
Tiêu Ngữ ngây ra một lát, hai mắt đỏ bừng, ôm chặt cổ Ninh Hàn:
“Chàng đã về rồi……”
“Ừ, ta đã về rồi.”
Ninh Hàn ôm lấy Tiêu Ngữ, giọng nói run run, “A Ngữ, ta ——”
“Chàng có bị thương không?”
Tiêu Ngữ nghĩ tới điều gì, bỗng đẩy hắn ra, sờ hắn từ trên xuống dưới một lần, “Huệ Vương, Huệ Vương có làm khó chàng không?”
Ninh Hàn nắm lấy ngón tay đang run lên của nàng, kéo Tiêu Ngữ vào trong phòng ngồi xuống, sau đó mới nói:
“Đừng sợ, không sao, đã không sao rồi.”
Cho đến lúc này, nhìn khuôn mặt Ninh Hàn, trái tim Tiêu Ngữ luôn treo ngược cả ngày nay mới trở về vị trí cũ.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay ta cứ lo mãi, phụ thân, mẫu thân cũng, họ……”
“—— A Ngữ,” Ninh Hàn đột nhiên dùng sức nắm lấy tay nàng, đôi mắt đen đen nhánh, yết hầu hắn giật giật, khó khăn nói, “Những gì nàng nói với Ninh Ký ở trong ngục hôm nay, đều là thật sao?”
Tiêu Ngữ sửng sốt, một lúc sau, khóe miệng giật giật:
“Sao vậy? Ta……”
Nàng không nói được nữa, nàng hiểu tính Ninh Hàn, chỉ với mấy lời đầy sơ hở của mình, không thể nào hắn không nghe ra manh mối.
Trong nháy mắt, Tiêu Ngữ có ý định nói thẳng với hắn, nhưng nàng không dám, trong lòng nàng vẫn còn sợ, Ninh Hàn có tin không? Nếu như hắn tin, truy hỏi về chuyện kiếp trước thì sao bây giờ? Hắn có thể chấp nhận…… Những gì mình đã làm trong kiếp trước không?
Tiêu Ngữ không rõ, nàng sợ, nàng hoang mang, sắc mặt càng tái nhợt.
Thấy sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, Ninh Hàn không đành lòng, đưa tay xoa mặt Tiêu Ngữ, run giọng nói:
“Đừng sợ, ta cũng vậy, ta và nàng đều giống nhau.”
“Ta và nàng đều giống nhau.”
Tiêu Ngữ như nghe thấy chuyện mới nghe lần đầu, sững sờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ninh Hàn không nhúc nhích.
Ninh Hàn nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình, nói từng chữ:
“A Ngữ, ta nhớ rất rõ chuyện kiếp trước.”
“Kiếp trước, có một chuyện khiến ta hối hận nhất.”
Ninh Hàn run giọng nói, “Ta không nên rời khỏi kinh thành, chạy đi dẹp loạn lúc phụ hoàng bệnh nặng, đến khi ta trở về thì được tin nàng qua đời. A Ngữ, ta rất hối hận.”
Mắt Ninh Hàn hơi ướt, hắn tiếp tục nói:
“Ta cảm tạ trời cao đã cho ta cơ hội để bù đắp lỗi lầm, cả đời này, ta sẽ không buông tay nàng, đừng sợ.”
Ninh Hàn cúi người gần hơn, hôn lên môi nàng.
Tiêu Ngữ vẫn đang sững sờ, rất lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống, nàng nói:
“Chàng cũng chết rồi sao?”
Ninh Hàn ngẩn người, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho nàng, than nhẹ một tiếng:
“Đúng vậy.”
Lại một giọt nước mắt nữa trào ra, hai mắt Tiêu Ngữ đỏ bừng, kinh ngạc ngước mắt lên, nói:
“Chàng nói cho ta biết đi, nói cho ta biết chuyện chàng đã trải qua được không?”
Ninh Hàn nhíu mày, ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói:
“Được.”
Hắn chậm rãi nói:
“Kiếp trước, từ nhỏ ta đã đem lòng yêu nàng, nhưng tính cách nhát gan , không dám bày tỏ, sau đó, Ninh Ký xuất hiện, ta bị hành động của hắn lừa, cho rằng…… Hắn sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng.”
“Sau khi nàng thành thân, ta mất đi ý chí, đúng lúc này Hấp Châu xuất hiện phản loạn, ta liền xin dẫn binh diệt phản loạn, nhưng sau khi trở về……”
Ninh Hàn dừng lại, “Liền biết, nàng đã không còn nữa.”
“Sau đó, ta bị Ninh Ký tống vào ngục, cảm thấy tuyệt vọng, liền tự sát. Có lẽ là trời cao rủ lòng thương, lúc ta mở mắt ra, phát hiện mình đã trở thành một linh hồn vất vưởng, bay lượn trong không trung, có thể đi xuyên vách tường mà không bị cản ngại, vào lúc đó ta biết được nhiều bí mật của Ninh Ký và Ninh Tuyên.”
“Khoảng một tháng sau, tôi tỉnh dậy lần nữa, thấy mình đã mang theo ký ức trở về quá khứ, ta cực kỳ vui sướng, liền lập tức đi tìm nàng. Lúc thấy nàng vẫn đang khỏe mạnh, ta liền yên tâm, cũng quyết định kiếp này nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
Ninh Hàn nâng gò má ướt đẫm của Tiêu Ngữ lên, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt đang trào dâng, “Vậy nên nàng đừng khóc, đừng thấy áy náy, nàng vẫn còn sống chính là món quà lớn nhát mà ông trời đã ban cho ta.”
Tiêu Ngữ nhắm chặt mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra như lũ, chảy xuôi cả mặt, nàng run rẩy, tiến lên hôn lên môi Ninh Hàn, sau đó vùi đầu vào cổ hắn, khóc lóc nói:
“Ta yêu chàng, ta vẫn luôn yêu chàng……”
Ninh Hàn ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên vành tai Tiêu Ngữ:
“Ta biết.”
Nhưng Tiêu Ngữ không biết, Ninh Hàn cũng không nói ra toàn bộ chân tướng. Kiếp trước, hắn dẫn binh trở về thành, ở ngoài cổng thành, gặp một lão thái giám giả trang thành người hành khất.
Lão thái giám run rẩy lấy một cuộn thánh chỉ trong quần áo ra, nói với Ninh Hàn, đây là chính Hoàng thượng viết, truyền ngôi vị Hoàng đế cho Đoan Vương, bây giờ Ninh Ký đã soán vị, Ninh Hàn lập tức cầm cuộn thánh chỉ, thanh quân trắc*!
*Thanh quân trắc: dẹp phản loạn bên cạnh vua
Lão thái giám còn nói, Hoàng thượng coi trọng mẫu phi hắn, đã sớm có ý truyền ngôi cho hắn, nhưng biết Ninh Hàn không có sự hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ, mấy năm gần đây liền cố tình lạnh nhạt, cố ý để hai người Ninh Ký, Ninh Tuyên tranh chấp, mục đích là để hắn không bị coi là cái đinh trong mắt.
Ninh Hàn không vội tiếp chỉ, chỉ hỏi một câu:
“Phủ Tướng quân thế nào rồi?”
Lão thái giám “Ai u” một tiếng, hận rèn sắt không thành thép nói:
“Điện hạ, đã không thể trông cậy vào Tiêu gia nữa rồi, nam đinh bị chém đầu, nữ quyến bị lưu đày đến biên cương, ngay cả Hiển Vương phi của phủ Tướng quân cũng bị ban chết a!”
Đoàng ——
Một tiếng sấm vang lên bên tai Ninh Hàn, sau đó hắn không nghe được lão thái giám nói gì, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—— Tiêu Ngữ là ánh sáng của hắn, bây giờ, ánh sáng của hắn đã biến mất, vĩnh viễn sẽ không còn nữa.
—— giết Ninh Ký!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, không màng tới lời khuyên can của lão thái giám, đơn thương độc mã xông vào kinh thành, tiến thẳng vào hoàng cung, cả người hắn tắm máu, đạp lên một đống thi thể, cuối cùng là đứng trên bậc đá trước đại điện.
Lúc đó hắn lảo đảo sắp ngã, Ninh Kỳ đứng trên cao, cười hắn ngu xuẩn, khoảnh khắc mũi tên xuyên qua tim, Ninh Hàn lại cảm thấy được giải thoát, cuối cùng hắn cũng có thể đi gặp nàng.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào lại càng rõ ràng hơn, Ninh Hàn siết chặt vòng tay, khẽ hôn tóc người hắn yêu.
*
Tang lễ của Hàm Chính Đế rất long trọng, Huệ Vương Ninh Tuyên cầm thánh chỉ đăng cơ, tự tay đỡ linh cữu khóc như sắp ngất, người đời không khỏi khen là có hiếu.
Hôm chôn cất Hàm Chính Đế, Hiển Vương Ninh Ký được phát hiện là đã tự sát trong ngục, lúc quản ngục phát hiện thì đã muộn.
Trong phủ Đoan Vương, kể từ ngày hôm đó, Tiêu Ngữ càng ỷ lại Ninh Hàn hơn, ngày nào cũng ưỡn bụng tự mình hầu hạ hắn mặc quần áo thượng triều, tiễn hắn ra ngoài.
Ninh Hàn biết trong lòng nàng đang lo sợ, nên không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má nàng.
Cuộc sống trôi qua như nước suối chảy róc rách, cho đến ngày hôm đó, sau khi Ninh Hàn trở về, vẻ mặt không còn ôn hoà như thường ngày mà lại nghiêm túc hiếm thấy, nói với Tiêu Ngữ, Đạt Nhĩ Càn tuyên chiến với Đại Ngụy.
Tiêu Ngữ chỉ giật mình ngẩng đầu, một lúc sau mới hỏi:
“Chàng muốn đi à?”
“…… Ừ.”
“Cần phải đi sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy,” Tiêu Ngữ cúi đầu, hơi bối rối cầm khăn, “Vậy chàng cẩn thận chút……”
Ninh Hàn nâng mặt nàng lên, nói: “Trước khi con của chúng ta chào đời, ta nhất định sẽ trở về, ta sẽ nhìn con được sinh ra, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, cùng nhau ngắm thắng cảnh.”
“Ừ, ta chờ chàng.”
Tiêu Ngữ nhắm mắt lại, cố nén nước mắt sắp rơi.
Năm Chinh Nguyên thứ nhất, mùng 8 tháng 2, Đoan Vương Ninh Ký dẫn binh xuất chinh tới phía Bắc.
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Ngữ liền ngày ngày đóng cửa không ra ngoài, chỉ tới hoàng hôn mới ra ngoài vào, ngồi xe ngựa tới cổng thành, cứ chờ như vậy, đến khi trăng lên đầu cành liễu.
Ngày qua ngày, bụng Tiêu Ngữ càng lúc càng lớn, nhưng người lại dần gầy đi, ngay cả Chu Tương Ái tới thăm hắn cũng khuyên nhủ:
“Cần gì phải lo lắng như vậy? Nghe huynh trưởng nói, tình huống ở tiền tuyến rất tốt, không tới mấy ngày, hắn sẽ trở lại.”
“Ừ.”
Tiêu Ngữ ngẩng đầu, lần đầu tiên mỉm cười sau một tháng..
Từ đó về sau, nàng ăn được hơn, nhưng hoàng hôn vẫn tới cổng thành chờ, ngày qua ngày, một tháng trôi qua rất nhanh.
Đã sắp tám tháng rồi, bụng Tiêu Ngữ càng lớn, ngày nào tinh thần cũng không tốt, càng thích ngủ hơn.
Sau một giấc ngủ trưa hôm đó, Tiêu Ngữ ngủ rất sâu, ngủ đến hoàng hôn vẫn chưa tỉnh, có tiểu nha đầu lặng lẽ hỏi Ấu Thanh:
“Tới giờ rồi này? Có cần gọi Vương phi dậy không?”
Ấu Thanh thở dài:
“Gọi làm gì? Để Vương phi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi hai người rời đi, không lâu sau, Tiêu Ngữ từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, đã thấy bên ngoài đen như mực, nhất thời luống cuống, lập tức bò dậy, không kịp gọi Ấu Thanh, chỉ phân phó phu xe, ngồi xe ngựa đi thẳng đến cổng thành.
Không biết tại sao, trong lòng nàng bỗng rất bồn chồn, tim đập thình thịch.
Đến lúc phải về, hắn đến lúc phải về rồi.
Nghĩ như vậy, Tiêu Ngữ liền bảo phu xe tăng tốc.
Tới cổng thành, nàng vội vàng xuống xe, tập tễnh đi về phía cổng, nhưng cổng thành không một bóng người, chỉ có binh lính thủ thành đang định đóng cổng.
Tiêu Ngữ ngơ ngác nhìn cổng thành đang dần đóng lại, vẫn bất động.
Phu xe nhìn vậy thì không đành lòng, tiến lên nói:
“Đêm khuya sương xuống, Vương phi, về thôi.”
Một lúc lâu sau, Tiêu Ngữ xoay người, mệt mỏi nói:
“Về thôi.”
“Dạ.”
Phu xe đáp, đang định đỡ Tiêu Ngữ lên xe thì nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ xa.
Tiêu Ngữ ngẩn ra, chợt quay đầu lại, liền thấy một người cưỡi đại mã dẫn đầu, chạy về phía này.
Vó ngựa đến gần, người đó thở dài, ghìm ngựa dừng lại.
Tiêu Ngữ như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn phía hắn, người đó mày kiếm mắt sáng, da hơi đen đi, còn chưa thay bộ giáp sắt màu bạc, có lẽ là gió Nhạn Châu quá mạnh, thậm chí nàng còn thấy cát bụi trên áo choàng của hắn.
Nước mắt làm nhòe mắt,, nàng không biết nên có biểu cảm thế nào, chỉ nhớ mang máng mình là nên cười, khóe miệng nhếch lên.
Ninh Hàn xoay người xuống ngựa, đi vài bước tới, ôm lấy nàng, thở dài một hơi:
“Vừa về đã nghe Ấu Thanh nói nàng tới chờ ta, sao lại không nghe lời như vậy, hử?”
Tiêu Ngữ không nói gì, yên lặng khóc, sau đó hồi ôm lấy hắn.
Xung quanh yên tĩnh, ánh trăng như nước, nhẹ nhàng chiếu lên hai người.
Rất lâu sau, Ninh Hàn dắt tay Tiêu Ngữ, nói: “Đừng khóc.”
“—— chúng ta về nhà.”
————————————————————
Hoàn chính văn.
Danh Sách Chương: