Tiêu Ngữ ngồi trong xe ngựa, tay chân lạnh toát, nói với phu xe:
“Tới phủ Tướng quân.”
“Vương phi, Vương gia nói phải đưa ngài về Vương phủ, tiểu nhân không dám trái lời.”
Tiêu Ngữ nhắm mắt, lúc mở mắt mắt ra vẻ mặt bình tĩnh:
“Tới phủ Tướng quân, đừng để ta nói lại lần ba.”
Trong lòng phu xe lo lắng, sau một lúc do dự, cuối cùng vung roi thúc ngựa, quay đổi đầu xe, chạy tới phủ Tướng quân.
Xe ngựa vừa vững vàng dừng lại trước cửa lớn phủ Tướng quân, Tiêu Ngữ vội vàng xuống xe, người hầu hai cửa đều là lão nhân lâu năm trong phủ, thấy thế thì vội vàng mở cửa để nàng vào.
Người hầu trong sân nhìn thấy Tiêu Ngữ đều sửng sốt, sau đó vội vàng khom người hành lễ, Tiêu Ngữ không kịp bảo họ bình thân, vội vàng chạy tới thư phòng của Tiêu Bỉnh.
“Phụ thân!”
Tiêu Ngữ đẩy cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Bỉnh đang ở trong, Đậu thị đang hầu hạ ông mặc quần áo, hai người nghe thấy đều sửng sốt.
“Yên Yên!”
Đậu thị vừa mừng vừa sợ, hô lên rồi mới kịp phản ứng lại, vội sửa miệng, “Sao Vương phi lại tới đây? Đang mang thai mà còn hấp tấp như vậy, mau, mau lại đây ngồi.”
Tiêu Bỉnh không bất ngờ lắm khi thấy nàng đến, chỉ nhíu mày:
“Sắp làm mẫu thân rồi mà còn vẫn hấp tấp như vậy.”
“Phụ thân, mẫu thân.”
Tiêu Ngữ lại không lo được nhiều như vậy, vội vàng nói, “Ngài có nghe được tiếng chuông sáng nay không? Hoàng Thượng, ……”
Tiêu Ngữ không thể nói ra hai chữ “Băng hà”, cho tới bây giờ nàng mới cảm thấy chân thật, Đế vương Đại Ngụy, Hàm Chính Đế ít khi cười nói, không giận tự uy, đã ra đi rồi.
Vừa dứt lời, cả ba người đều im lặng, một lúc sau, Tiêu Bỉnh mới thở dài:
“Vi phụ biết.”
“Phụ thân, A Hàn đã vào cung rồi, con sợ chàng ấy sẽ xảy ra chuyện, xin ngài…… Xin ngài giúp chàng!”
Tiêu Ngữ nhớ tới mục đích tới đây lần này, vội nói.
“Yên Yên không cần lo, phụ thân con tự có chừng mực.”
Đậu thị kéo tay nàng vỗ về, đưa một miếng pho mát, “Sáng sớm vẫn chưa ăn gì, mau nếm thử món đầu bếp mới làm đi.”
“Mẫu thân?”
Tiêu Ngữ ngơ ngác nhận lấy, lại nhìn Tiêu Bỉnh, vẫn không phản ứng, “Tại sao hai người…… Không lo lắng?”
“Hừ, nha đầu ngốc!”
Tiêu Bỉnh ho nhẹ, cài lại nút áo cuối cùng trên cổ, nói với Tiêu Ngữ, “Không thấy cha con đang mặc gì à?”
Tiêu Ngữ sửng sốt, dời mắt xuống, lập tức mở to mắt nhìn ——hôm nay Tiêu Bỉnh không mặc quan phục thường ngày, mà là một bộ áo giáp sắt!
Nàng sững sờ, nửa ngày không nói nên lời, Đậu thị thấy thế thì khẽ cười:
“Trong lòng phụ thân con tự biết, còn nghĩ chu toàn hơn cả con nữa.”
Dứt lời lại than nhẹ:
“A Hàn là đứa bé ngoan, Yên Yên, nó đã sớm suy tính vì con cả rồi.”
“Mẫu thân có ý gì?”
Mắt Tiêu Ngữ chua xót.
“Nó đã tới tìm ta.”
Tiêu Bỉnh mở miệng nói, giọng nói trầm thấp, “Nói tất cả kế hoạch của nó cho ta, trong đó bao gồm cả quan hệ với Huệ Vương, nó nói trên đời không có gì là tuyệt đối, nếu xảy ra biến cố như hôm nay——”
Tiêu Bỉnh ngừng một chút, ánh mắt mang theo chút ý cười: “Để lão phu cưỡi ngựa ra trận, triệu tập thuộc hạ cũ, cho dù Huệ Vương muốn làm gì, cũng phải cân nhắc tới binh mã ngoài thành của bản Tướng quân.”
Tiêu Ngữ yên lặng nghe, hai hàng nước mắt trào ra, đến khi Tiêu Bỉnh nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đậu thị thấy vậy thì đau lòng, vội cầm khăn lau nước mắt cho nàng, nhắc:
“Đừng khóc, đừng khóc, A Hàn phải nắm chắc thì mới làm vậy, bây giờ Yên Yên cần phải giữ sức khỏe, ngàn vạn lần đừng để động thai.”
Tiêu Ngữ không kìm được nước mắt, chỉ cảm trái tim như bị đè nén, Ninh Hàn làm tất cả đều là vì nghĩ cho nàng, cũng chỉ vì có thể bảo vệ được nàng và con.
“Cha, ngài, ngài ngàn vạn đừng để hắn xảy ra chuyện……”
Tiêu Ngữ nghẹn ngào nói.
“Còn để con nhắc sao?”
Tiêu Bỉnh khoác thêm áo choàng, “Vi phụ còn chưa già!”
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
*
Trong đại điện, trước mắt đều là đồ trắng.
Ninh Hàn đứng bên cạnh quan tài gỗ đàn hương ở giữa điện, trong quan tài, hai mắt Hàm Chính Đế mở to, khuôn mặt dữ tợn, dù Ninh Hàn có vuốt mắt bao nhiêu lần cũng không thể nhắm mắt, vậy là chết không nhắm mắt.
Một đám cung, nữ thái giám, phi tử hậu cung đều nơm nớp lo sợ quỳ bên ngoài đại điện, không dám thở mạnh.
Một lát, Thống lĩnh Cấm quân Tân Sâm tiến vào bẩm báo:
“Đoan Vương điện hạ, thần đã tìm ra vật này ở cung của Hoàng hậu nương nương.”
Nói rồi lấy ra một gói bột phấn màu xanh lá:
“Theo nhận định của Thái y, đây là độc ngũ hành tán ở Tây Vực, không mùi không vị, cũng không phát tác ngay lập tức, khoảng mấy canh giờ sau độc tính sẽ phát tán mạnh nhất, nếu nổi giận, độc tố sẽ đi theo tĩnh mạch lan khắp toàn thân, người trúng độc…… Không có thuốc nào cứu được.”
“Áp giải Hoàng hậu tới đây.”
Ninh Hàn trầm giọng nói.
Mặt Tân Sâm lộ vẻ khó xử:
“Hoàng hậu …… Cũng dùng độc này, đã qua đời rồi.”
“Vi thần đã bắt lão ma ma đã hầu hạ Hoàng hậu nhiều năm,” Tân Sâm nhớ ra điều gì đó, gọi người đưa Triệu ma ma tới, “Điện hạ muốn thẩm vấn không?”
Ninh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn sắc mặt xám xịt của Triệu ma ma, sau đó quay mặt đi:
“Không cần, chờ Tứ ca tới xử lý.”
Tân Sâm đột nhiên ngẩng đầu, sau đó đáp:
“Được.”
Khỏang một nén nhang sau, Huệ Vương Ninh Tuyên vội vàng tới, vừa vào cửa đã quỳ xuống, kêu khóc:
“Phụ hoàng ——!”
Sau đó hai mắt đỏ ngầu, nhìn về phía Ninh Hàn:
“Thất đệ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Ninh Hàn hờ hững kể lại ngọn nguồn sự việc cho Ninh Tuyên. Ninh Tuyên sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn..
Một lúc lâu sau, hắn lau nước mắt, đứng lên, nhìn thẳng vào Ninh Hàn:
“Tại sao Thất đệ không thẩm vấn lão ma ma trong cung Hoàng hậu trước?”
“Thần đệ hiểu biết nông cạn, không có kiến thức, không gánh nổi trách nhiệm này.”
Ninh Hàn lạnh nhạt trả lời.
“Thất đệ khiêm tốn rồi.”
Ninh Tuyên nhìn về phía Ninh Hàn, một lúc sau mới thở dài, “Đệ không yên tâm ta?”
“Thần đệ không dám.”
Ninh Tuyên nhìn chằm chằm lông mi Ninh Hàn hơi rũ xuống, đột nhiên đến gần, thấp giọng hỏi:
“Tân Sâm là người của ta, Thất đệ có biết không?”
Trên mặt Ninh Hàn vẫn không có nhiều biểu cảm, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Tuyên nói:
“Đệ không biết nhiều về Tân Thống lĩnh, nhưng chỉ biết, người mà hắn nguyện ý trung thành, nhất định sẽ là quân chủ của Đại Ngụy.”
Vừa dứt lời, hơi lui ra sau một bước:
“Trước khi tổ chức lễ truy điệu phụ hoàng, xin hoàng huynh cho thần đệ về nhà một chuyến, nội tử có thai, lòng thần đệ có điều vướng bận.”
Ninh Tuyên im lặng một lát, cuối cùng thở dài:
“Thôi, thôi, bổn vương biết dệ vẫn luôn là người như vậy, về đi, ở đây có ta rồi.”
“Đa tạ hoàng huynh.” Ninh Hàn hành lễ, sau đó xoay người ra khỏi đại điện.
Không lâu sau khi Ninh Hàn rời đi, Tân Sâm tiến vào, đứng phía sau Ninh Tuyên:
“Điện hạ, cung nhân trong cung Hoàng hậu đã nhận tội, đúng là Hoàng hậu hạ độc.”
Nói xong, hồi lâu cũng không đáp lại, Tân Sâm khó hiểu, thử hỏi một câu:
“Điện hạ?”
“Tân Thống lĩnh,” Ninh Tuyên không quay đầu lại, ánh mắt nhìn xa xăm, “Ninh Hàn biết ngươi là người của ta.”
Tân Sâm kinh ngạc:
“Sao lai vậy? Đoan Vương điện hạ ……”
Nói được một nửa thì ngừng, lúc mở miệng khi giọng nói đã khàn hơn:
“Điện hạ muốn làm thế nào?”
“Không.”
Ninh Tuyên lắc đầu, “Ngươi cho rằng hắn không chuẩn bị gì? Chắc là người quên rồi, nhà mẹ đẻ của Vương phi hắn chính là phủ Tướng quân, chỉ sợ lúc này thân binh củaTiêu Tướng quân đã chờ ngoài thành.”
“Chuyện này……”
Tân Sâm nhất thời nghẹn lời, thái dương toát mồ hôi.
“Không cần lo, Thất đệ khác ta và Ninh Ký.”
Ninh Tuyên nhìn bầu trời bên kia bức tường cung điện, cười, “Điều hắn muốn, hoàng cung không cho được.”
Danh Sách Chương: