• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo đường đi, La Tiểu Nặc dùng thân hình thấp bé của mình đỡ cậu bé choai choai đi về. Thỉnh thoảng miệng lại nói lầm bầm, cậu bé này thoạt nhìn nhỏ con, đỡ dậy sao lại nặng thế nhỉ. Xong chuyến này, mỡ trên người chắc sẽ ít đi vài cân. Còn một đoạn không xa là đến lều chiên, La Tiểu Nặc đi một mình ở giữa nơi núi rừng hoang vu này, trong lòng cũng có phần sợ. Hát một bài để tăng thêm can đảm: "Đứng lên, không muốn làm nô lệ mọi người, đem xương máu của chúng ta xây dựng Trường Thành mới của chúng ta...

! . . . . . ." Đang lúc La Tiểu Nặc hát hết sức hăng hái, một giọng nói u ám vang lên bên người cô: "Này, đừng có gào thét rồi lại gào thét nữa, lang sói gì cũng đều bị cậu gọi tới rồi".

"A, có ma......" La Tiểu Nặc thét lên kéo Đường Vĩ đang muốn chạy trốn, lúc này chính là thi thể mà La Tiểu Nặc đang kéo Đường Vĩ lên tiếng "Tôi đang ở bên cạnh cậu, đừng lôi cánh tay tôi nữa, sắp gãy rồi".

Lúc này La Tiểu Nặc mới kịp thời phản ứng thì ra là Đường Vĩ. "Này, cái cậu này tỉnh lại cũng nên nói từ sớm chứ, muốn hù chết tôi à". Vội vàng cầm lấy cánh tay của cậu ta nhấc lên, ghét bỏ hất ra khỏi bả vai cô.

Đường Vĩ bị Tiểu Nặc thả cánh tay ra, cảm thấy bước chân có phần không ổn định đứng không vững, La Tiểu Nặc tức giận quay lại, đỡ cậu ta đứng vững.

"Ha". Đường Vĩ khẽ một cười tiếng.

La Tiểu Nặc bực tức nói: "Cười cái gì cười, có người cho cậu ức hiếp nên tâm tình đặc biệt vui vẻ phải không? Thật là một cậu bé xấu xa".

"Làm ơn đi, không nên lúc nào cũng dùng loại giọng điệu nói chuyện có vẻ như mình già dặn lắm được không? Cũng chỉ là một cô bé, giả vờ làm người lớn làm gì chứ". Đường Vĩ hùng hồn nói.

"Mắc mớ gì đến cậu". Tiểu Nặc có chút thẹn quá hóa giận nói. Hai người cứ như thế dắt díu nhau đi, rơi vào trầm mặc.

"Ở chỗ vừa rồi là nơi cha mẹ tôi bị tai nạn máy bay". Trong bóng tối truyền đến giọng nói thật thấp của Đường Vĩ.

La Tiểu Nặc ngẩn ra, cô chỉ biết cha mẹ Đường Vĩ mất khi anh ta còn rất nhỏ, nhưng lại không biết là tai nạn máy bay. La Tiểu Nặc nhìn đầu Đường Vĩ đang rũ thấp xuống che gò má, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói từ đâu.

"Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ mơ thấy hai người họ, tôi vẫn muốn tới đây xem một lần, tôi muốn linh hồn của hai người họ có thể ở đây, hai người họ cũng có thể vẫn còn ở đây chờ tôi tới thăm". Giọng Đường Vĩ trong đêm tối lặng lẽ bật ra, dẫn tới từng đợt gợn sóng. "Lúc cha mẹ qua đời, nắm tay của tôi nói: "Con phải kiếm thật nhiều tiền, phải mở một công ty thật lớn, nhưng hai người họ đều đi rồi. Chỉ còn lại một mình tôi".

Giọng Đường Vĩ vẫn rất vững vàng, nhưng La Tiểu Nặc lại nghe được sau giọng nói vững vàng đó lại là nỗi bi ai thật sâu. Bi thương lớn như vậy, bé trai mười hai tuổi này làm sao có thể chấp nhận đây. Cô nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ vào lưng Đường Vĩ.

"Hai người họ không giữ chữ tín, nhưng tôi sẽ không làm trái cam kết với hai người họ. Tôi sẽ học thật tốt, làm việc thật tốt, kiếm tiền thật nhiều, mở một công ty lớn, vì hai người họ cái gì tôi cũng sẵn lòng. Nhưng hai người họ sẽ không trở về nữa, sẽ không trở về nữa rồi". Đường Vĩ có phần nghẹn ngào nói, tay nắm thành quả đấm cực kỳ chặt chẽ.

La Tiểu Nặc dường như có phần hiểu tâm tình Đường Vĩ hơn, ở kiếp trước giây phút mà cô nghe thấy tin tai nạn của cha mẹ, cô cũng từng có cảm giác như vậy. Nhưng dường như đứa bé này lại có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Vì cha mẹ, cho nên phải học cho giỏi, làm việc cho tốt, kiếm thật nhiều tiền, mở một công ty thật lớn sao?"

"Ừ".

"Nhưng là, cậu có từng nghĩ tới tại sao trước khi cha mẹ cậu qua đời lại nói với cậu những lời như thế? Tôi nghĩ thật ra có lẽ thì hai người họ còn có một câu chưa nói ra, rằng dù có kiếm thật nhiều tiền, mở một công ty thật to, suy cho cùng, cũng chỉ vì muốn cậu có một cuộc sống hạnh phúc". La Tiểu Nặc từ từ nói. Cô cũng không muốn thay đổi gì, chỉ hi vọng chỉ ra một số sai trái, mặc dù sự sai trái này rất nhỏ, nhưng là nào ai biết sai trái nhỏ này về sau rồi sẽ trở thành cái gì chứ?

Đường Vĩ nghe La Tiểu Nặc nói những lời này, trong lòng chấn động, chẳng lẽ mình đã thật sự nghĩ sai rồi sao?

"Bất kể học giỏi, công việc thành đạt, vẫn nên gắn với ước mơ của bản thân, nếu như chỉ vì làm theo mong muốn của cha mẹ, coi như đạt được mục đích, e rằng cũng không phải điều cha mẹ muốn nhìn thấy. Cho nên vẫn nên vì bản thân mà sống". La Tiểu Nặc thở dài nói.

Đường Vĩ thì thào nói: "Vì bản thân mà sống?!" Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Nặc, có lẽ thật sự sẽ giống như cô nói vậy, xem ra cậu thật sự cần thay đổi một chút. Mà cô bé này, thật rất đặc biệt, có đôi khi bình thường như thế, có đôi khi lại có thể trở nên thông minh lanh lợi, kỳ lạ hơn chính là, hình như cô bé có năng lực thấu hiểu lòng người, dường như trong lúc lơ đãng lại có thể chạm đến nơi sâu nhất của lòng người.

"Hai đứa ở đằng kia, ở đằng kia". Từ xa truyền đến một loạt tiếng hô, thì ra người trong đoàn du lịch phát hiện không thấy hai đứa trẻ nên đi ra ngoài tìm.

"Chúng ta trở về đi thôi". La Tiểu Nặc nói. Đường Vĩ gật đầu một cái, hai người dìu nhau đi về phía có tiếng hô. Trừ hai người bọn họ ra, cũng không ai biết một đêm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng số phận hai người như đĩa quay lại lần nữa va chạm vào nhau, cái gì thay đổi, cái gì còn đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK