• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Cơn giông trước lúc mưa nguồn: Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường)

Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên cười đùa ầm ĩ một lúc, Hà Hạo Hiên mới cười nói: "Được rồi được rồi, là tớ không đúng, trước tiên xem một chút cuối cùng cái máy chụp ảnh kia chụp những thứ gì đã."

La Tiểu Nặc mới buông tay đang dùng sức tàn sát cậu bé mập, hơi tò mò mở máy chụp ảnh ra, trên màn hình xuất hiện hình ảnh. Lần lượt xem từng hình ảnh, càng xem tiếp càng thấy kỳ lạ, Hà Hạo Hiên ở bên cạnh xem cùng cũng nhíu mày, nhân vật chính của mỗi hình ảnh đều chỉ có một người, chính là La Tiểu Nặc. Không chỉ có hình ảnh của cô và Đường Vĩ ở công viên bờ sông, còn có cô ở trường học cùng với một vài hình chụp ở nhà, đây là chuyện gì? La Tiểu Nặc nghi ngờ xem hình chụp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cô ngẩng đầu nhìn Hà Hạo Hiên hỏi: "Cậu bé mập, cái này, đây là chuyện gì? Tại sao hắn lại chụp ảnh tớ nhiều như vậy, thật kỳ lạ!"

Hà Hạo Hiên nhíu mày xem hình chụp một lúc lâu, trong lòng cũng đang rất hoang mang, cậu vốn nghĩ rằng đây là do phóng viên báo lá cải muốn theo dõi cậu nên đến gây chuyện, nhưng xem ra nhân vật chính hắn muốn chụp là Tiểu Nặc. Tiểu Nặc có gì để cho phóng viên báo lá cải điều tra đây? Hay nói cách khác thì người chụp ảnh hoàn toàn không phải là phóng viên báo lá cải mà là một người khác có ý đồ điều tra? Vậy bọn họ đang điều tra thứ gì đây? Mục đích của bọn họ là gì? Mà kẻ chủ mưu phía sau chuyện này cuối cùng là ai? Trăm ngàn thắc mắc nối tiếp trong lòng Hà Hạo Hiên, cậu nhìn La Tiểu Nặc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải điều tra thật kỹ chuyện này. La Tiểu Nặc vừa thấy Hà Hạo Hiên lắc đầu hơi thất vọng cúi đầu xuống, Hà Hạo Hiên cưng chiều vỗ vỗ đầu La Tiểu Nặc an ủi: "Yên tâm đi! Cho tớ chút thời gian, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết chân tướng sự việc." La Tiểu Nặc tin tưởng gật gật đầu. Hà Hạo Hiên kéo tay La Tiểu Nặc nói: "Được rồi, bây giờ cũng đã trễ, trước tiên để tớ đưa cậu về nhà đã." Nói xong cả hai người cùng nhau rời khỏi công viên bờ sông.

Trên đường về, bỗng nhiên bước chân La Tiểu Nặc ngừng lại, "Làm sao vậy? Tiểu Nặc?" Hà Hạo Hiên quan tâm quay đầu lại nhìn La Tiểu Nặc hỏi.

"Ồ, cậu bé mập, bỗng nhiên vừa rồi tớ nghĩ một chút, cậu nói xem có phải người chụp ảnh là đám chó săn hay không? Thật ra bọn họ muốn chụp chút việc riêng tư của cậu nhưng chỉ mượn danh nghĩa tớ mà thôi." Vẻ mặt La Tiểu Nặc chắc chắc nói.

Hà Hạo Hiên cảm thấy một đám quạ kêu quạc quạc đang bay qua trên đầu mình, đến bây giờ cô nhóc này mới nghĩ đến khả năng này, tốc độ phản ứng như vậy thật đúng là nhanh đến kinh người! Cậu bất đắc dĩ đáp: "Khụ, đúng là rất giỏi! Cậu có thể nghĩ vậy."

Người nào đó hoàn toàn không ý thức được ý nghĩ của Hà Hạo Hiên, vẻ mặt đắc ý đáp: "Đúng không, tớ cũng biết là tớ có thể nghĩ như vậy là rất giỏi đấy! Cậu bé mập à! Cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ tớ chỉ biết nói thôi. Tớ có chứng cứ đấy, cậu xem!" La Tiểu Nặc nhanh tay lẹ chân đưa máy chụp ảnh lên, trên màn hình là ảnh chụp trước cửa nhà La Tiểu Nặc, trên ảnh không có bất cứ người nào, nhưng mà ở góc ảnh lại có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ bên đường, còn có thể nhìn thấy một người mang mắt kính đen ngồi trên xe. "Cậu bé mập, cậu nói xem có phải chiếc xe ngày đó ở trước cửa nhà tớ là của cậu hay không?" Hà Hạo Hiên mỉm cười gật đầu. La Tiểu Nặc bày ra vẻ mặt “ta biết ngay” nói: "Cái này, cậu xem, tuy rằng bị mắt kính đen che đi nhưng trực giác của tớ cho tớ biết, chỉ cần liếc nhìn là nhận ra cậu bé mập ngay! Cậu xem đi, thật ra mục đích của hắn chính là chụp ảnh cậu đấy! Cậu xem một chút, cậu xem một chút, đằng sau mấy tấm ảnh chụp này hầu như có thể nhìn thấy xe của cậu, điều này nói rõ cái gì? Cái này nói lên người chụp hình hoàn toàn tới đây vì cậu đấy! Cậu bé mập! Cậu xem người này rất gian xảo! Vì để chúng ta hiểu lầm, hắn không tiếc chụp những tấm ảnh có xuất hiện hình ảnh của tớ như vậy, đây chính là để ngụy trang, mà mục đích thực sự chính là tay trống thiên tài của nhóm nhạc Đam Mê là cậu, hành động này thật sự là cao minh! Chẳng qua là chỉ dựa vào như vậy đã nghĩ lừa bịp được ánh mắt Holmes* của tớ, đây tuyệt đối là giấu đầu hở đuôi, tuyệt đối không thể làm được."

(*Holmes: Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn Arthur Conan Doyle xuất bản năm 1887)

Hà Hạo Hiên im lặng nhìn bộ dạng hài lòng đắc ý của La Tiểu Nặc, có thể bóp méo sự thật thành như vậy cũng không khỏi làm cho người ta ngưỡng mộ.

"Nhưng mà, kỳ lạ chính là, cậu bé mập vì sao xe của cậu mỗi ngày đều đỗ ở trước cửa nhà tớ vậy?" Bỗng nhiên La Tiểu Nặc nghi ngờ hỏi.

Hà Hạo Hiên vốn im lặng không nói, vừa bị La Tiểu Nặc hỏi đã kích động đến ho khan "Khụ khụ khụ, cái này..." Đột nhiên Hà Hạo Hiên bị La Tiểu Nặc hỏi nên không nói được thành lời, muốn cậu nói thế nào đây? Cũng không thể nói bởi vì lo lắng cho cô nên mỗi ngày đỗ xe đứng ở dưới lầu nhà cô, chỉ khi tận mắt nhìn thấy cô đi vào phòng, mới có thể yên tâm. Những thứ này làm sao có thể nói ra miệng!

La Tiểu Nặc kỳ quái nhìn mặt Hà Hạo Hiên đang đỏ ửng nói: "Ồ? Cậu bé mập cậu làm sao vậy? Tại sao mặt đỏ như vậy lại còn không nói chuyện nữa?"

Hà Hạo Hiên cúi đầu nhìn nhìn vẻ mặt ân cần của La Tiểu Nặc, trên mặt không tự chủ mang theo một nụ cười, một tay ôm La Tiểu Nặc vào trong ngực, "Tiểu Nặc, có thể ở cùng một chỗ với cậu thật tốt!"

Toàn thân La Tiểu Nặc cứng đờ bị Hà Hạo Hiên ôm, rồi lại nghe những lời Hà Hạo Hiên nói lúc này, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng dùng tay ôm lấy Hà Hạo Hiên nói: "Đúng vậy đó! Thật tốt!"

Trong mắt Hà Hạo Hiên lướt qua vẻ đắc ý, xem ra lần nữa lại thành công nói sang chuyện khác, Hà Hạo Hiên dắt tay La Tiểu Nặc tiếp tục đi về nhà. Ban đêm, trên đường về nhà rất yên tĩnh. Phía trước chính là nhà của La Tiểu Nặc. Ngõ hẻm bên đường truyền đến vài âm thanh va chạm của đá vụn, trong đêm yên tĩnh lộ ra đặc biệt rõ ràng. La Tiểu Nặc hơi tò mò nhìn về phía đó, nhưng cái gì cũng không phát hiện.  Cô cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu nhìn Hà Hạo Hiên, Hà Hạo Hiên vỗ nhè nhẹ đầu của cô nói: "Có thể là con chuột ở đó, đi nhanh đi, chậm thêm chút nữa sẽ khiến ba mẹ cậu lo lắng."

La Tiểu Nặc gật đầu đáp ứng, cũng ném việc nhỏ ấy ra đằng sau, chỉ là cô không nhìn thấy trong ánh mắt chợt lóe lên sắc nhọn của Hà Hạo Hiên nhìn về phía hẻm nhỏ không người.

Hà Hạo Hiên đưa La Tiểu Nặc về nhà an toàn, sau đó một mình lén lút trở lại hẻm nhỏ vừa mới đi qua, "Xuất hiện đi, có lẽ cô cũng đã đi theo chúng tôi rất lâu rồi." Trong ngõ hẻm Hà Hạo Hiên lạnh lùng nói.

Một hình bóng chậm rãi đi ra từ chỗ sâu trong hẻm nhỏ, tiếng cười kiều mị truyền ra: "Ha ha ha, đã lâu không gặp! Hà học trưởng, không không không, có lẽ nên gọi là ngài Burak mới đúng chứ!"

"Cô là?" Hà Hạo Hiên có chút giật mình hỏi, bóng người trước mắt này trong ký ức của cậu không có chút nào ấn tượng, thế nhưng ngược lại giọng nói kiều mị này dường như đã nghe qua ở đâu đó. Hà Hạo Hiên nhíu mày dừng lại trên người cô gái trước mặt, mái tóc xoăn dài thành thục nổi bật lên gương mặt trái xoan càng thêm xinh xắn động lòng người. Chiếc váy tơ lụa màu đen ôm quanh dáng người uyển chuyển, mà cái cổ áo khoét sâu hình chữ V càng khiến cho người khác mơ tưởng xa xôi. Chỉ là bề ngoài giống như thuần khiết nhưng trên mặt lại dày đặc son phấn, phấn lót dày như vậy cũng không che được bọng mắt kia, dường như cũng biểu hiện rõ ràng cuộc sống riêng phóng túng. Trong đôi mắt thật to kia thoáng hiện ra vẻ điên cuồng và tàn nhẫn làm cho Hà Hạo Hiên cũng cảm thấy kinh hãi.

"Ha ha ha, Hà học trưởng, anh đúng là quý nhân mau quên! Nhanh như vậy đã không nhớ tôi à. Nhưng trong năm năm qua, mỗi một phút mỗi một giây tôi đều nhớ kỹ anh và La Tiểu Nặc! Ha ha ha!" Cô gái kia chậm rãi rút một điếu thuốc ra từ trong túi xách, dùng bàn tay sơn móng màu đen châm lửa, không thể chờ đợi được mà hít một hơi thật sâu, thỏa mãn phun ra một vòng khói mới chậm rãi nói: "Tôi là Bạch Yến Linh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK