Editor: Little LittleBuổi tối, bên trong quán bar Dạ Vị Ương nổi tiếng nhất thành phố Y, một không gian sang trọng, mùi rượu tràn ngập làm tăng thêm sự chán chường, suy sụp. Một bóng dáng cô đơn đang nằm nghiêng trên ghế sa lon ở đằng kia, trên bàn bên cạnh chất đầy hơn mười vỏ chai rượu. Không sai, người này chính là Hà Hạo Hiên. Cậu nằm trên ghế sa lon, uống quá nhiều rượu làm cho đầu của cậu nặng trĩu choáng váng, nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích, chỉ là lúc ngẫu nhiên sẽ phát ra vài câu “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, đừng, đừng rời xa tớ!”
Từ cửa sổ lớn trong phòng nhìn ra có thể nhìn thấy rõ cảnh đêm xinh đẹp của thành phố Y, chỉ là lúc này Hà Hạo Hiên lại không có tâm trạng thưởng thức, cậu không dám mở mắt ra, bởi vì cậu sợ, sợ một khi mở mắt đều sẽ thấy hình ảnh của La Tiểu Nặc, đều là cô ấy. Cậu quyết định biểu hiện giả dối như vậy với Tiểu Nặc để cô hoàn toàn rời khỏi cậu, nhưng lúc này cậu mới biết bản thân đau khổ thế nào, chẳng qua là từ lúc đó về sau, cậu mới biết được đau đớn trong lòng so với lúc tưởng tượng còn đau gấp nghìn, gấp vạn lần. Thế nhưng cậu có thể làm thế nào đây? Bây giờ Tiểu Nặc cũng đã có Đường Vĩ ở bên cạnh, chỉ cần cô ấy sống thật tốt, cho dù cậu có phải tuyệt vọng sống trong cô đơn lạnh lẽo cậu cũng cam tâm tình nguyện. Hà Hạo Hiên cố nén đau đớn trong tim nghĩ. Bỗng nhiên cửa sổ tự động mở ra một cách kỳ lạ, một bóng đen quen thuộc tùy ý nhảy qua cửa sổ đi vào phòng, “Chậc chậc chậc, biến thành tệ hại như vậy, đáng chết! Burak, cậu nói với tớ biết mấy ngày nay cậu vẫn ở đây uống rượu à?”
Hà Hạo Hiên khó khăn vuốt cái trán đang co rút đau đớn từng đợt của mình, miễn cưỡng chống đỡ nửa người, nhìn nhìn lại nằm xuống, mơ hồ không rõ nói: “Nick! Là cậu à?”
“Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là cũng không có hứng thú quan tâm tin tức về La Tiểu Nặc rồi, cũng được, vậy tớ đi trước.” Nick trêu tức nói.
Tiểu Nặc? Hà Hạo Hiên nhanh chóng bật dậy từ trên ghế salon, phóng tới Nick hỏi: “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc cô ấy làm sao vậy? Cậu nói nhanh cho tớ biết!”
Nick dùng tốc độ quỷ dị lướt qua bên cạnh Hà Hạo Hiên che cái mũi nói: “Cậu đừng tới đây, tớ đã nói với cậu rồi, cậu muốn xông tớ chết sao, vậy thì cậu thật sự cái gì cũng không biết nữa đấy.”
“Nói mau.” Hà Hạo Hiên giận dữ hét.
“Được được được... Tớ vừa định đi theo con mồi bồi dưỡng tình cảm, lúc đi ngang qua vườn hoa bên bờ sông, nhìn thấy Đường Vĩ và La Tiểu Nặc ở đó đi dạo đấy! Ánh trăng sáng, bãi cỏ, cảnh đẹp bờ sông có phải giống với câu châm ngôn “Ngày tốt cảnh đẹp” của người phương Đông các cậu hay không? Ừ! Lúc này nếu không nói chuyện yêu đương hoặc là hôn nhau nồng nhiệt thì thật là đáng tiếc.”
“Im ngay! Cậu...” Hà Hạo Hiên đau khổ che hai tai của mình, nghe nói như vậy, tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, cậu cảm thấy mình nhanh chóng sụp đổ, thế nhưng, thế nhưng, cậu có thể làm thế nào đây? Là chính cậu đẩy cô rời xa mình!
Nick khoanh tay đứng trong góc phòng, trong bóng tối chỉ nhìn thấy cậu ta nhẹ nhàng cong môi thành một đường cong trầm thấp nói: “Chỉ là vừa rồi tớ còn nhìn thấy một chuyện thú vị, đám chó săn hình như ẩn núp trong bụi cây, mấy ngày nay cậu cứ liên tục đứng trước cửa nhà La Tiểu Nặc, có lẽ đã bị không ít phóng viên chú ý, trước cửa nhà giàu nhiều thị phi, huống chi đối tượng thị phi lại là cậu! Để tớ đoán xem ngày mai trang đầu các tờ báo giải trí lớn đều đăng cái gì đây? Ừm! Tay trống thiên tài của nhóm nhạc Đam Mê hãm sâu vào tam giác tình yêu, con gái gia đình giàu nhất thành phố X lựa chọn tình cảm giữa hai đại tài tử. Thế nào, cái tiêu đề này rất thú vị phải không?”
Nick vừa dứt lời đã thấy Hà Hạo Hiên phá cửa đi ra ngoài, “Đúng là! Chỉ cần là chuyện có liên quan đến La Tiểu Nặc thì cái tên này sẽ mất lý trí, tình cảm con người thật sự là rất hại người nha! Người lý trí như Burak cũng không ngoại lệ.”
Hà Hạo Hiên xông tới cửa quán bar cực kỳ nhanh, lúc tới cửa thì dừng một chút. Hừ? Hai người sao lại cùng ở trong góc quán bar? Quá kì quái! Hà Hạo Hiên chăm chú nhìn kỹ, trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng qua chuyện của La Tiểu Nặc vẫn níu chặt thần kinh của cậu, cuối cùng cậu cũng thu hồi ánh mắt nhìn tới chỗ ngồi của mình, nhưng chuyện kỳ quái này lại bị cậu ghi tạc trong lòng, sau khi xử lý xong chuyện của Tiểu Nặc sẽ trở về điều tra thật kỹ. Hà Hạo Hiên lái chiếc xe màu đen cực kỳ nhanh, trên đường chạy như bay trong lòng thầm nghĩ, nhưng rất nhanh lại vì lo lắng cho La Tiểu Nặc mà nhíu mày, cậu tuyệt đối không thể để cho những bài báo lá cải thêu dệt vô cớ quấy rầy cuộc sống của Tiểu Nặc.
La Tiểu Nặc và Đường Vĩ đi dạo ở vườn hoa bờ sông, La Tiểu Nặc đối với lời mời của Đường Vĩ cũng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận cùng đi với cậu. Dù sao nghĩ đến cậu ấy đã giúp mình mấy lần, cả chuyện khi say rượu cũng là cậu ấy đưa mình trở về, tuy rằng kiếp trước có liên quan đến nhau, nhưng bây giờ một chút quan hệ đều không có. Từ chối lời mời cũng không tốt lắm, chỉ là dù sao La Tiểu Nặc cũng trải qua tình huống này hai kiếp, đối với tình cảm của Đường Vĩ biết rất rõ, hiện tại không còn ác cảm gì đối với cậu ấy nữa, còn có chút tình huống khó khăn, La Tiểu Nặc hy vọng có thể nói rõ với cậu một lần, bởi vì chính cô cũng hiểu rõ bóng đen kiếp trước của cô và cậu ấy chỉ sợ là không còn khả năng nữa, hy vọng cậu ấy có thể buông tay.
“Tiểu Nặc, hôm nay tớ hẹn cậu ra đây, là, là vì có vài lời muốn nói với cậu đấy.” Đường Vĩ ấp a ấp úng nói.
“Chuyện gì? Cậu nói đi!” La Tiểu Nặc dừng bước nói.
Đường Vĩ cũng từ từ dừng bước, cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Tiểu Nặc, tớ, tớ thích cậu!”
La Tiểu Nặc khẽ giật mình, cười khổ, cậu còn dám nói ra, cô vốn muốn giả ngu xem như không có chuyện gì mà tiếp tục, thế nhưng cậu lại nói ra, nhưng bây giờ cô làm sao có thể cho cậu đáp án đây?”
Đường Vĩ xoay người lại, nhìn vẻ mặt khó xử của La Tiểu Nặc trong lòng thật chua xót, cho dù đã sớm biết tình cảm này không thể được đáp lại, nhìn thấy cô khó xử trong lòng vẫn không nhịn được đau đớn, chẳng lẽ biết rõ cậu thích cô làm cho cô khó xử như vậy sao? Haiz... Đường Vĩ buông tiếng thở dài, sắc mặt buồn bã, mở miệng nói: “Cậu không cần cảm thấy khó xử, tớ chỉ hy vọng có thể nói cho cậu biết thôi, thật ra...thật ra chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, có thể bảo vệ cậu thì tớ đã rất thỏa mãn.”
Nghe Đường Vĩ nói, không phải La Tiểu Nặc không cảm động, tình yêu vậy mà lại có thể làm cho một chàng trai kiêu ngạo trở nên hèn mọn, thế nhưng, thế nhưng. Dù sao tình yêu vẫn là cần hai bên tình nguyện, chứ không phải một người nỗ lực là có thể. Từ đầu đến cuối giữa bọn họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
“Cậu không hiểu...” La Tiểu Nặc thấp giọng lắc đầu nói. Giữa chúng ta đã định trước kết cục.
Tại sao? Tại sao lại nói tớ không hiểu? Chẳng lẽ ngay cả yêu tớ cũng khó như vậy sao? Rốt cuộc tớ có chỗ nào không tốt? Chỉ cần cậu nói, tớ đều có thể sửa! Tớ thật sự không yêu cầu xa vời cậu đáp lại tớ gì gì đó, thậm chí, thậm chí cậu không thương tớ cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, chỉ như thế mà thôi, chẳng lẽ cũng không được sao? Đường Vĩ nhắm chặt hai mắt, trong lòng đều đang gào thét, cậu có rất nhiều, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chẳng qua là lúc mở miệng lại chỉ còn lại một câu: “Tớ sẽ chờ cậu, bất kể như thế nào...” Cố nén đau đớn trong lòng, Đường Vĩ nhẹ thở ra một hơi, cậu vẫn không bỏ được, làm cho cô lại một lần nữa khó xử. Tiếp tục nói: “Đi thôi, cũng đã lâu rồi, chúng ta trở về đi.”
La Tiểu Nặc dừng một chút, muốn nói gì đó rồi lại không nói nên lời, hay là không nói gì mới là tốt nhất đối với bọn họ. Ngay lúc La Tiểu Nặc và Đường Vĩ một trước một sau chuẩn bị rời khỏi vườn hoa bờ sông, trong bụi cây con đường nhỏ bên cạnh bỗng nhiên nháy vài lần đèn flash, “Ai ở đó?” Đường Vĩ kêu lên, lúc đến gần bụi cây lại nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, một bóng đen chợt nhảy ra, chạy về phía trước. Đường Vĩ nhíu mày, quay đầu sang La Tiểu Nặc bên cạnh nói: “Cậu chờ ở đây một chút, tớ đuổi theo xem.” Nói xong thì đuổi theo về phía trước.
La Tiểu Nặc lo lắng nhìn bóng lưng Đường Vĩ đuổi theo, đúng lúc này, bên trong bụi cây lại nhảy ra một người.
“Haha, thằng nhóc kia vừa mới bị người chụp hình kia dẫn đi, bây giờ mới là cơ hội tốt nhất!”
Tiếp theo đó là một loạt âm thanh máy chụp ảnh.
La Tiểu Nặc có chút tức giận nhìn người chụp ảnh mình thật trắng trợn, tuy rằng không biết hắn có ý đồ gì, nhưng nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của người này cũng biết không có chuyện gì tốt. La Tiểu Nặc tiến lên vài bước đi đến trước mặt người chụp ảnh, nhìn người còn đang không ngừng chụp ảnh rồi đoạt lấy máy chụp ảnh kia.
“Này, trả máy chụp ảnh lại cho tôi.” Người đàn ông bị cướp đi máy chụp ảnh khẽ giật mình, tiếp theo thẹn quá hoá giận mà la lên.
La Tiểu Nặc không rảnh nói nhảm với hắn, cũng biết mình chỉ là một cô gái chỉ sợ không phải là đối thủ của người đàn ông cao lớn thô kệch này, vội vàng chạy đi, nhanh lên nhanh lên, chỉ cần ném máy chụp ảnh vào sông nhỏ trong vườn hoa, mặc kệ người đó có âm mưu gì đều không thành.
La Tiểu Nặc dốc sức liều mạng chạy trước, trước mắt đã là hàng rào bên bờ sông, cô giơ tay ném máy chụp ảnh xuống, nhưng vào lúc này, người đàn ông kia đã đuổi tới nơi, hắn bắt được máy chụp ảnh trong tay La Tiểu Nặc, dùng sức tóm lấy máy chụp ảnh trong tay La Tiểu Nặc. Bất thình lình lực quá lớn làm cho La Tiểu Nặc trọng tâm không vững, cô đương nhiên sẽ không yên tâm, dùng hết khả năng chống lại người đàn ông kia, hơn nữa lớn tiếng kêu: “Cứu mạng! Ăn cướp!” Người đàn ông kia thấy sẽ có người tới, quyết định chắc chắn, dùng sức đẩy tay La Tiểu Nặc một cái, La Tiểu Nặc bị lực đẩy mạnh lao tới hàng rào bờ sông lâu năm không tu sửa, vì trọng tâm không vững mang cả hàng rào cùng nhau lao xuống, nghĩ sẽ bị rơi xuống sông. La Tiểu Nặc nhanh mắt nhanh tay bắt được mép bờ đê, cả người treo lơ lửng ở trên sông. Người kia sau khi cướp lấy máy chụp ảnh, nhìn thấy tình huống La Tiểu Nặc nguy cấp treo ở bờ sông, dừng một chút thì quay người bỏ chạy theo hướng khác cực kỳ nhanh.