Cửa chính nhà kho đang đóng kín bỗng nhiên bị xông vào, ánh mặt trời đột ngột chiếu vào làm xua tan bóng tối trong kho. "Tiểu Nặc..." Trong lòng Hà Hạo Hiên nóng như lửa đốt xông vào. Tất cả những chuyện trước mắt khiến cho sắc mặt cậu tái nhợt dừng bước. Ở phía đống thùng giấy vứt đi, cả người La Tiểu Nặc đầy máu té xỉu bên cạnh thùng giấy, mà Đường Vĩ lúc này đang nghiêng người dựa vào đầu gối La Tiểu Nặc, sắc mặt trắng bệch giống như giấy, mà trước ngực toàn là máu làm cho người ta sợ hãi, con dao nhỏ còn đang đâm vào ngực cậu ấy. Hà Hạo Hiên cảm thấy nhịp tim của mình chợt ngừng đập, dღđ。l。qღđ hô hấp đều trở nên khó khăn, bọn họ làm sao vậy? Cậu không dám bước về phía trước, chỉ sợ việc tìm kiếm đều hỏng rồi, cậu vẫn tới chậm sao?
Đúng lúc này, một tiếng cười điên cuồng vang lên, Bạch Yến Linh đi ra, chỉ vào La Tiểu Nặc và Đường Vĩ còn có Đường Thiên nằm một bên đã lạnh như băng, điên loạn cười to nói: "Đều chết hết rồi! Bọn họ đều chết hết. Ha ha ha ha! Đều là tôi giết đấy, đều là tôi giết đấy."
Giọng nói bén nhọn này làm cho Hà Hạo Hiên từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, cậu vừa bước nhanh về phía La Tiểu Nặc vừa hét lớn: "Nick, Wolf, mau vào giúp đỡ cứu người!" Nói xong cậu cũng không thèm liếc nhìn Bạch Yến Linh, cậu hiểu rõ rồi đi về phía La Tiểu Nặc.
Hà Hạo Hiên run rẩy dùng tay thăm dò hơi thở của La Tiểu Nặc, lại thăm dò hơi thở của Đường Vĩ, chợt kinh ngạc kêu lên: "Bọn họ còn sống, bọn họ còn sống, Nick Wolf, nhanh tới cứu người đi!"
Một lần nữa Nick biến trở về hình người, Wolf dùng một tốc độ không thể tưởng tượng vọt vào, ba người hợp lực ôm hai người chạy ra khỏi nhà kho, chỉ còn lại Bạch Yến Linh đang quỳ rạp người xuống trước thi thể Đường Thiên, vừa khóc vừa cười kéo lấy tay lạnh như băng của Đường Thiên, lầm bầm nói, "Ơ? Sao anh lại lạnh như vậy, có phải là bị cảm hay không? Không sợ! Em ở đây! Em sẽ chăm sóc anh." Nói xong Bạch Yến Linh nằm ở bên cạnh Đường Thiên, hai tay ôm lấy người Đường Thiên đã cứng ngắc, cười với vẻ mặt ngọt ngào, khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ, cuối cùng vẫn nhắm mắt không tỉnh lại, trên mặt cô ta mang theo nụ cười đẹp như vậy, có lẽ ở phút cuối của cuộc đời, cô ta mới biết cuối cùng mình yêu nhất là ai, đây đã là ân huệ lớn nhất của trời cao.
Mười năm sau...
"Mẹ, mẹ, tại sao mỗi năm vào ngày này mẹ đều dẫn con tới đây? Chú ở phía trên kia là ai? Chú ấy có phải đang nhìn chúng ta không? Nơi này là nhà của chú sao?" Cậu bé mập con bĩu môi ngẩng cao khuôn mặt béo tròn hỏi. Người bên cạnh đang nắm tay của cậu chính là người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng. Không sai, người phụ nữ kia chính là La Tiểu Nặc, thời gian ưu ái cô gái này, đến bây giờ trên mặt cô cũng không có dấu vết gì, chẳng qua là cô gái dịu dàng này vẫn giống như trước nhưng lại thêm vài phần trưởng thành thú vị. Cô gái giống như không nghe thấy câu hỏi của đứa bé, vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm bức ảnh trên bia mộ trước mắt, gương mặt kia vẫn giống như đúc bốn năm trước. Đứa bé giật giật tay của cô gái, hưng phấn chỉ vào bia mộ nói: "Mẹ, mẹ! Con đọc được chữ phía trên này nha! Cái gì Vĩ! Cũng là tên của con mà! Tại sao nhà chú lại viết tên của con?" La Tiểu Nặc dần dần hồi phục tinh thần lại, nửa ngồi xổm xuống, kéo ra một nụ cười dịu dàng sờ lên đầu của cậu bé mập con nói: "Đây không phải là tên của con! Tiểu Vĩ, đó là tên chú trên hình! Chú tên là Đường Vĩ!"
Cậu bé mập con kinh ngạc lấy tay bịt miệng lại nói: "A! Đây không phải là tên của con, không giống nhau nha!"
La Tiểu Nặc dịu dàng cười nói: "Đúng vậy! Vậy con có biết vì sao con tên là Hà Vĩ không?"
Cậu bé mập con dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé gãi gãi đầu suy nghĩ một chút nói ra: "Ừ... Con biết rõ, bởi vì mẹ hy vọng sau này con lớn lên có thể làm một người vĩ đại."
La Tiểu Nặc vui mừng cười cười nhìn cậu bé mập con nói: "Ừ, Tiểu Vĩ thật thông minh. Đây đúng là hy vọng của mẹ và ba đối với Tiểu Vĩ! Nhưng mà ngoài nguyên nhân này còn có một nguyên nhân nữa."
Cậu bé mập con tò mò mở to hai mắt nhìn nói: "Là gì ạ?"
"Đó là ba mẹ hy vọng Tiểu Vĩ có thể giống như ba mẹ nhớ kỹ chú này." Tiểu Nặc nói xong chỉ chỉ ảnh chụp quen thuộc trên bia mộ.
Cậu bé mập con tò mò hỏi: "Tại sao phải nhớ kỹ chú này?"
Cô nhìn ảnh chụp trên bia mộ ung dung nói: "Bởi vì chú đã từng cứu mẹ, nếu như không có chú, sẽ không có mẹ cũng sẽ không có Tiểu Vĩ." Cô gái nói xong khẽ thở dài, nhìn cậu bé mập con đang căng tròn mắt nói: "Tiểu Vĩ nói xem, như vậy chúng ta có phải nên nhớ kỹ chú hay không?"
Cậu bé mập con trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng, Tiểu Vĩ nhất định sẽ giống mẹ nhớ kỹ chú. Mẹ, vậy tại sao chú cứ cả ngày ngây ngốc ở trong phòng này không đi ra? Tiểu Vĩ muốn ở trước mặt nói với chú tiếng cám ơn đấy?" Âm thanh non nớt của trẻ nhỏ vang lên, La Tiểu Nặc có chút sững sờ nhìn cậu bé mập con, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm, thở dài, cười nhìn cậu bé mập con nói: "Chú vì cứu mẹ nên bị thương nặng, đi đến chỗ rất xa khám bệnh rồi! Mãi mãi sẽ không trở về nữa." Nói xong La Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, không cho trẻ con nhìn thấy nước mắt của cô.
Cậu bé mập con nghe xong lời mẹ nói, kinh ngạc ngây người, mặc dù còn nhỏ nên cậu vẫn không hiểu cái gì gọi là mãi mãi, đó là cực kỳ lâu sao? Cũng không hiểu vì sao chú xinh đẹp phải đi khám bệnh lâu như vậy? Mà sao mặt của mẹ lại đau khổ như vậy? Đầu cậu còn nhỏ sẽ không suy nghĩ những vấn đề của người lớn nhiều như vậy, cậu tránh khỏi bàn tay mẹ đang nắm tay của mình, hơi bất ổn từ từ đi đến trước mộ bia, dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé sờ sờ ảnh chụp trên bia mộ, vẻ mặt thành thật nói: "Chú xinh đẹp, con tên là Hà Vĩ, mẹ và ba đều thích gọi con là Tiểu Vĩ, chú cũng có thể gọi còn là Tiểu Vĩ nha! Cám ơn chú đã cứu mẹ của con! Con quyết định tặng cho chú Ultraman mà con thích nhất, chỉ là con không biết khi nào chú mới trở về, nhưng mà con sẽ thường xuyên cùng mẹ tới thăm chú, chú trở về cũng phải đến thăm con nha! Mẹ nói, làm đàn ông lời hứa đáng giá nghìn vàng, chúng ta bây giờ coi như đã ngoắc tay rồi, chú mà không đến thăm con chính là cún con đó nha!" La Tiểu Nặc nhìn con trai đang làm ra vẻ nghiêm túc nghe con non nớt nói, nhưng lại không biết vì sao lại xúc động muốn rơi nước mắt, cô đi qua ôm lấy cậu bé mập con, lại nhìn thật sâu ảnh chụp trên bia mộ, quay người đi khỏi. La Tiểu Nặc ôm Hà Vĩ quay đầu lại đã nhìn thấy một người cao lớn đứng cách mình không xa, đau thương trên mặt lặng lẽ biến mất, trong mắt đều là vẻ dịu dàng như nước.
Chàng trai cao to giống như ngọn núi kia đúng là Hà Hạo Hiên, thời gian mười năm làm cho vẻ mặt của anh càng thêm sâu sắc, nụ cười vẫn yếu ớt như trước, chỉ là vẻ mặt ngây thơ trước kia đã sớm biến mất, anh thay đổi cũng rất lớn, chỉ là lúc nhìn La Tiểu Nặc và Tiểu Hà Vĩ thì cặp mắt kia thoáng hiện vẻ cưng chiều mới khiến cho người khác cảm thấy anh chưa bao giờ thay đổi. Hà Hạo Hiên đi đến trước mộ Đường Vĩ đốt nén hương, mới trở lại bên cạnh La Tiểu Nặc, Tiểu Hà Vĩ đang ở trong ngực La Tiểu Nặc vừa nhìn thấy Hà Hạo Hiên lập tức vùng khỏi ngực La Tiểu Nặc, la hét: "Ba ôm một cái, ba ôm một cái." Hà Hạo Hiên ôm lấy Tiểu Hà Vĩ từ trong tay La Tiểu Nặc cưng chiều nói: "Tiểu Vĩ, đến đây, nói ba nghe hôm nay đã làm gì nào?" Tiểu Hà Vĩ ở trong ngực ba hưng phấn chíu chít kể. Hai ba con ba một câu con một câu đi về phía trước, La Tiểu Nặc nhìn hai ba con, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô xoay người lại nhìn mộ Đường Vĩ, cúi mình vái chào thật sâu, nước mắt tràn ra, thấp giọng nói câu: "Cảm ơn." Mới quay người đuổi kịp hai ba con đã đi xa.
Hai ba con đi đằng xa vừa đi vừa nói nhưng có chút ý tứ sâu xa.
"Tiểu Vĩ, hôm nay mẹ có khóc không?"
"Yên tâm đi! Ba! Nhiều lắm cũng chỉ lau mắt, không có đau lòng giống như trước đây. Có con ở đây rồi, ba yên tâm đi!"
"Vậy là tốt rồi! Ba biết con là đứa bé thông minh mà. Ha ha ha."
"Ba, mẫu ô tô điều khiển mới nhất lúc nào có thể mua cho con vậy?"
"Tốt, đứa nhỏ nghịch ngợm này, ba còn chưa kiểm hàng lại con đã muốn thanh toán tiền trước, cái này là ai dạy con hả?"
"Ba, ba muốn kiểm tra đúng không, vậy không phải rất đơn giản sao." Cậu bé mập con nói xong quay đầu hô: "Mẹ, mẹ, mau tới đây! Ba có chuyện hỏi mẹ đấy!" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Hà Hạo Hiên một tay ôm thân thể uốn éo của Tiểu Hà Vĩ trở về, một tay che miệng của cậu nói: "Được được được, ngày mai ba sẽ mua cho con, nhớ kỹ đừng nói lung tung ở trước mặt mẹ!"
Ánh mắt cậu bé mập con liên tục quay tròn rồi gật đầu, dùng ánh mắt nhìn ba ý bảo: Mẹ đang đi tới kìa! Hà Hạo Hiên hiểu ý của con, vội vàng buông tay đang che miệng Tiểu Hà Vĩ ra, nhếch miệng cười. La Tiểu Nặc đi đến bên cạnh Hà Hạo Hiên thì nhìn thấy hai ba con trao đổi ánh mắt, tức giận hỏi: "Làm sao vậy, hai người không có chuyện gì nên kêu em đến để giải trí đúng không." Hai gương mặt một lớn một nhỏ, vẻ mặt tương tự như nhau ngay ngắn lắc đầu, cả hai đứng đắn nói: "Ơ đâu có! Tuyệt đối không có, anh/con cam đoan" La Tiểu Nặc bị hai người không hẹn mà làm cùng động tác chọc cười Hà Hạo Hiên buông Tiểu Hà Vĩ, nhìn La Tiểu Nặc nói: "Tiểu Nặc, em và Tiểu Vĩ đi trước đi, anh đi toilet, một chút sẽ ra sau." La Tiểu Nặc đón lấy Tiểu Hà Vĩ gật gật đầu với Hà Hạo Hiên rồi đi trước. Kỳ lạ là sau khi bọn họ đi rồi, Hà Hạo Hiên cũng không đi toilet mà lại cầm điện thoại lên gọi.
"Này, Đường Vĩ, giao ước mười năm bây giờ đã đến rồi, cái tên này lúc nào cậu mới về đây hả?" Hà Hạo Hiên vừa mới mở miệng thì bộ dạng dịu dàng vừa rồi hoàn toàn biến mất, mà lúc này chỉ nghe thấy anh đang nghiến răng nghiến lợi.
Đầu dây bên kia là người đã sinh sống thật nhiều năm ở Thụy Sĩ, Đường Vĩ vừa nhận cuộc điện thoại này thật là không kịp phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới, vết sẹo trên ngực kia dường như vẫn còn đau âm ỉ, cả đời đều không được suy nghĩ đến người kia. Trong lúc nhất thời Đường Vĩ lại suy nghĩ về quá khứ, cũng quên mở miệng nói chuyện.
Hà Hạo Hiên cũng mặc kệ, reo lên: "Cái tên này cậu đừng giả bộ ngốc nữa, năm đó ở bệnh viện sau khi tỉnh lại thì muốn ra đi, ngăn cản thế nào cũng không được, cũng không để ý đến chuyện bản thân bị thương nặng thế nào! Lúc đó chỉ muốn tạm thời nói cậu đã đến Mĩ chữa trị, vì y học ở đó phát triển hơn có thể chữa trị tốt vết thương của cậu, không nghĩ đến cậu lại cho mọi người chơi một chiêu ve sầu thoát xác, vừa khéo lại chuyển đến Thụy Sĩ học cái gì tiến sĩ y học, khi đó chúng ta đã giao ước rồi, mười năm sau cho dù như thế nào cậu vẫn phải trở về gặp mặt Tiểu Nặc một lần, mười năm đã qua rồi, cậu có biết khi đó Tiểu Nặc đau khổ như thế nào hay không? Hàng năm vào "ngày giỗ" của cậu cô ấy đều rưng rưng nước mắt, cậu bỏ xuống được nhưng tôi lại không đành lòng, tôi cho cậu biết, tôi đã giúp cậu mua vé máy bay rồi, bảy giờ tối hôm nay, tối hôm nay cậu phải trở về cho tôi."
"Không phải chứ?" Đường Vĩ ở đầu kia kêu rên trong điện thoại khiến cho người bên ngoài cũng có thể nghe thấy được! Đường Vĩ nghe Hà Hạo Hiên nói nhưng trong lòng lại đau xót, Tiểu Nặc! Rất lâu không nghe được cái tên này rồi, vốn tưởng rằng tình cảm đã giảm đi hóa ra chỉ là chôn giấu quá sâu mà thôi. Sao hắn lại nguyện ý rời khỏi chứ? Chẳng qua là lúc tỉnh lại, biết được Tiểu Nặc không có việc gì, hắn cũng an tâm, chỉ là hắn cũng biết theo tính cách của Tiểu Nặc, chính mình đã bỏ mạng sống cứu cô ấy, sau đó khó tránh khỏi ý nghĩ biết ơn, nhưng mà trong lòng hắn hiểu rất rõ, Tiểu Nặc đối với chính mình chỉ có tình cảm bạn bè, chỉ có lòng biết ơn chứ không có một chút tình yêu nào. Hắn cũng biết nếu như mình mượn cơ hội này có thể tới gần Tiểu Nặc một chút, chỉ là hắn đã quan sát rất lâu, thậm chí so với La Tiểu Nặc hắn còn biết rõ hơn tình cảm của cô đối với Hà Hạo Hiên là thế nào, hắn không muốn xuất hiện làm cho La Tiểu Nặc khó xử, thật sự cũng không cách nào có thể cười nói chúc phúc, vì vậy chỉ có thể lựa chọn rời khỏi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hy vọng thời gian có thể chữa lành vết sẹo trong lòng, về phần cần bao nhiêu thời gian, hắn thật sự không quan tâm. Đường Vĩ sắp xếp lại mạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu thở dài mở miệng nói: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cậu đi lâu như vậy sao lại trở nên dài dòng chậm chạp quá vậy! Cậu trở về để cho con của tôi nhận cậu làm cha nuôi... Còn có, tất cả mọi người rất nhớ cậu." Hà Hạo Hiên dừng một chút thấp giọng nói.
Đường Vĩ ở đầu kia nghe xong câu này khóe miệng tự nhiên cong lên, đúng vậy, bên kia còn rất nhiều người nghĩ đến mình không phải sao? Quá khứ nên để cho nó qua đi! Ở Thụy Sĩ tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là đất nước của mình, hắn vẫn luôn nhớ nơi đó, nhớ người nhà và bạn bè của hắn. Đường Vĩ hỏi Hà Hạo Hiên về thông tin vé máy bay và chấp nhận trở về.
Sau khi Hà Hạo Hiên cúp điện thoại cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Những năm gần đây vẫn luôn gạt Tiểu Nặc chuyện này, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Nặc đau lòng, hắn vẫn luôn muốn nói với cô sự thật, nhưng bởi vì đã hứa với Đường Vĩ nên không thể mở miệng, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, hy vọng lần này Đường Vĩ trở về có thể cởi bỏ khúc mắc với Tiểu Nặc. Hà Hạo Hiên cười đi về phía trước. Gió nhẹ nhàng bay qua, mang những câu chuyện thời thiếu niên này vào trong gió bay đi, có lẽ nhiều năm sau còn có thể viết thành một truyền thuyết, ha ha, ai biết được?