Editor: Little Little
Sau khi La Tiểu Nặc trở lại, một nhà ba người cùng Hà Hạo Hiên rất vui vẻ hòa thuận cùng ăn bữa tối sinh nhật thật khó quên.
Sau bữa cơm, La Tiểu Nặc một tay ôm bình giữ nhiệt một tay kéo Hà Hạo Hiên đi lên sân thượng nhà mình. Bầu trời đêm giống như một tấm màn nhung bóng loáng, những vì sao giống như kim cương từng điểm từng điểm tô vẽ trên đó. Lúc này, ngay cả Hà Hạo Hiên từ trước đến giờ luôn tự nhiên thoải mái tim cũng bất giác đập rộn lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cậu có chút không tự nhiên nhìn về phía La Tiểu Nặc, từng chút từng chút vươn tay đến gần, gần thêm chút nữa. Thần kinh thô kệch của La Tiểu Nặc hoàn toàn không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, đột nhiên ngồi khoanh chân dưới đất, dùng tay mở nắp bình giữ nhiệt, không chút hình tượng vừa nói vừa dùng tay cầm chân giò bắt đầu mở to miệng ăn, lúc này cô cũng thấy tay Hà Hạo Hiên vẫn chưa kịp thu về.
La Tiểu Nặc nhoẻn miệng cười nhìn Hà Hạo Hiên, thịt trong miệng còn chưa nuốt vào đã bắt đầu nói không rõ ràng: “Cậu bé mập, thật sự ăn rất ngon, hình như tay nghề đầu bếp chính của quán cơm lại tiến bộ. Mùi vị ngọt mà lại không ngấy, ăn siêu ngon! Cậu cũng muốn ăn phải không? Ừ, cho cậu này.” La Tiểu Nặc rộng rãi dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ lôi kéo Hà Hạo Hiên, đặt bình giữ nhiệt trong tay cậu.
Hà Hạo Hiên quả thật có chút dở khóc dở cười đưa tay lấy bình giữ nhiệt. Nhìn nét mặt La Tiểu Nặc đang thúc giục cậu mau nếm thử, cậu không có cách nào cự tuyệt đành ngồi bên cạnh La Tiểu Nặc, bắt đầu ăn.
“Ăn ngon không? Ăn ngon không?” La Tiểu Nặc thúc giục hỏi.
Hà Hạo Hiên cưng chiều nhìn La Tiểu Nặc gật gật đầu nói: “Ăn ngon lắm!”
La Tiểu Nặc duỗi thẳng lưng, thở dài nói: “Cuộc sống hạnh phúc nhất không ai sánh bằng chính là muốn ăn thịt thì có thịt, muốn uống rượu thì có rượu, muốn trút bầu tâm sự thì có bạn bè, muốn chỗ dựa thì có gia đình, hiện tại tớ rất tốt, đều có tất cả, cảm giác thật hạnh phúc!”
Hà Hạo Hiên nhẹ nhàng tựa vào lan can sân thượng hỏi: “Tại sao còn chưa có người yêu?”
La Tiểu Nặc ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tớ nghĩ tớ không có khả năng yêu ai, tớ không tin tình yêu.” Dứt lời nhắm hai mắt lại.
Hà Hạo Hiên lẳng lặng nhìn La Tiểu Nặc không lên tiếng, cúi đầu thở dài một tiếng.
La Tiểu Nặc bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Hà Hạo Hiên nói: “Cậu bé mập, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta lại nói tiếp chân giò đường phèn đi, ha ha, ăn thật ngon! Dùng kinh nghiệm nhiều năm ăn chân giò của tớ mà nói, tớ cảm thấy lần này hình như không giống với lúc trước, nhưng mà không thể nói rõ ràng, chẳng lẽ là vị giác có vấn đề, ha ha ha.”
Hà Hạo Hiên cười nhẹ nói: “Bởi vì đó là tớ tự mình làm. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!” Hà Hạo Hiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng La Tiểu Nặc.
La Tiểu Nặc đang cười không chút kiêng kỵ, nghe những lời này đột nhiên ngẩn ra “Đây là cậu làm?”
Hà Hạo Hiên cười gật đầu.
Dĩ nhiên La Tiểu Nặc biết Hà Hạo Hiên tuy hời hợt nói một câu nhưng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bình giữ nhiệt trong tay trở nên thật nặng, tình cảm cậu bỏ vào trong này khiến hốc mắt La Tiểu Nặc không khỏi đỏ lên, cậu chỉ mới là một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi. La Tiểu Nặc cúi đầu nghẹn ngào nói: “Cám ơn.”
Hà Hạo Hiên vỗ nhẹ bả vai La Tiểu Nặc cười nói: “Đồ ngốc. Cậu thích ăn là tốt rồi.”
“Đúng vậy, thật không nghĩ tới tài nấu nướng của cậu tốt như vậy, thật hy vọng về sau sinh nhật hàng năm tớ đều có thể ăn, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Cậu bé mập.” La Tiểu Nặc nâng đôi mắt có chút đỏ nhìn Hà Hạo Hiên nói.
Ánh mắt của Hà Hạo Hiên buồn bã nhưng vẫn mỉm cười nói: “Chỉ cần cậu thích, sinh nhật mỗi năm tớ đều làm cho cậu ăn.” Cậu nghiêng đầu cố ý tránh đi, dừng một lúc mới nói: “Hiện tại cũng đã trễ, ngày mai còn phải làm hoành thánh. Tớ về trước đây!”
La Tiểu Nặc cũng cười cười đứng lên nói: “Được, tớ đã nhớ lời cậu nói hôm nay, cậu cũng phải nhớ đó, chúng ta ngoéo tay.”
Hà Hạo Hiên cười đưa tay ra, đầu ngón tay cùng đầu ngón tay tiếp xúc, ngón cái cùng ngón chạm vào nhau, hai người nhìn nhau, La Tiểu Nặc nhìn Hà Hạo Hiên tươi cười trước mắt, phát hiện ra tim đập loạn nhịp, sau đó bật cười thành tiếng. Tiếng cười thanh thúy của cô gái và tiếng cười trầm thấp của chàng trai trong bóng đêm truyền đi rất xa.
“Tớ tiễn cậu về.” La Tiểu Nặc vỗ vỗ bụi trên quần nói.
Hà Hạo Hiên lắc đầu nói: “Không được, bên ngoài quá tối, tớ tự mình trở về là được rồi.”
La Tiểu Nặc bất đắc dĩ chỉ có thể tiễn Hà Hạo Hiên tới cửa, Hà Hạo Hiên tạm biệt ba La và mẹ La, nhìn về phía La Tiểu Nặc phất phất tay. La Tiểu Nặc nhìn Hà Hạo Hiên rời đi, không tự chủ nhớ lại lúc hai người nghoéo tay, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên, cô dùng sức lắc lắc đầu của mình, tự trào phúng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, đối với đứa trẻ lại xấu hổ làm gì? Thật sự là càng sống càng sai lầm quá đi.” Thực sự khó nén nỗi mất mát trong lòng.
Hà Hạo Hiên đi một mình trên đường nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve đầu ngón tay và ngón cái bên tay phải của mình, nhẹ nhàng giơ tay phải lên in một nụ hôn trên ngón tay.
Hai người đều có tâm sự, cứ như vậy qua một đêm, rất nhanh đã tới ngày hôm sau. Sáng sớm, La Tiểu Nặc vội vàng chạy tới phòng học. Không nghĩ là nhiều bạn học đã tới rồi, mọi người ai cán bột thì cán bột, ai băm thịt làm nhân bánh thì băm thịt làm nhân bánh, ai gói sủi cảo thì gói sủi cảo, loay hoay khí thế ngất trời.
La Tiểu Nặc vừa vào cửa đã bị Quách Văn Văn kéo qua một bên nói: “Tiểu Nặc, cậu đã đến rồi! Đến đến đến, cậu xem sở trường của cậu là gì, cán bột, gói sủi cảo hay băm thịt làm nhân bánh, cậu chọn một cái đi rồi vào trong giúp đỡ là được rồi.”
La Tiểu Nặc hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh đều thấy các các đồng chí đang vội vội vàng vàng, cuối cùng bình tĩnh quay đầu nhìn Quách Văn Văn nói: “Ách, tớ nghĩ sở trường lớn nhất của tớ là ăn đó.”
Một đám quạ đen từ trên đầu Quách Văn Văn bay qua, miệng cô cũng đã mở thành hình chữ O rồi. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vậy cậu ở một bên chạy bàn đi, giúp người khác đưa đồ, thả sủi cảo vào nồi, xem độ lửa, cậu cuối cùng sẽ được phát huy sở trường.” La Tiểu Nặc vừa gật đầu một cái, đã bị Quách Văn Văn đẩy qua một bên.
La Tiểu Nặc cũng là bất đắc dĩ, chuyện này, thật sự là trước khi trùng sinh cô hoàn toàn chưa từng làm nội trợ, huống chi việc làm sủi cảo có độ khó cao như thế. Ài. Thậm chí cô còn tự khinh bỉ bản thân mình đó! La Tiểu Nặc vừa gói sủi cảo bỏ vào nồi hấp vừa bất đắc dĩ suy nghĩ.
“Cậu, cậu đã đến rồi à? Muốn giúp đỡ không?” Không biết Đường Vĩ đã đến phòng học lúc nào, có chút không tự nhiên đứng bên cạnh La Tiểu Nặc hỏi, bên tai còn đang đỏ lên.
La Tiểu Nặc trong lòng thầm thở dài, chưa nói đến việc cô trùng sinh, chỉ cần là người từng trải, nếu như trải qua việc Đường Vĩ hao hết tâm tư đến tặng quà ngày hôm qua mà nói thì đều không thể không nhìn ra thứ gì đó. Chẳng qua là cô không quá mong muốn mình sẽ nhớ lại quá khứ. La Tiểu Nặc quay đầu nhìn Đường Vĩ không được tự nhiên nắm chặt hai tay lại bỗng nhiên cười nói: “Ồ? Đường Vĩ, cậu làm sao hai tai đều đỏ như vậy, không phải là giống với câu châm ngôn “Đông chí bất đoan giảo tử oản, đống điệu nhĩ đoá một nhân quản”* chứ. Cậu yên tâm đi, chờ sủi cảo chín, tớ lập tức cho cậu một chén, cam đoan cậu ăn xong sẽ xua đuổi lạnh, làm ấm người ha ha ha...!” La Tiểu Nặc ồn ào hấp dẫn tất cả mọi người tới nhìn tai Đường Vĩ, nhìn thấy hai tai Đường Vĩ đỏ rực, mọi người đều phá lên cười.
(*Đông chí bất đoan giảo tử oản, đống điệu nhĩ đoá một nhân quản: có nghĩa là “Đông chí mà không bưng bát sủi cảo, thì có lạnh buốt tai cũng không ai thèm quản” – Theo truyền thuyết, tập tục này là để kỉ niệm nghĩa cử cứu giúp dân của Y thánh Trương Trọng Cảnh thời Đông Hán. Danh y Trương Trọng Cảnh thời Đông Hán y thuật cao siêu, tay ông đến đâu là bệnh lui đến đấy. Sau khi từ chức Thái thú ở Trường Sa, Trương Trọng Cảnh về quê nhà ở Nam Dương, tai nghe mắt thấy dân nghèo bị đói, bị rét, thế là vào mùa Đông năm nọ, Trương Trọng Cảnh đã cất một túp lều tranh ở ngoài đông quan thành Nam Dương, bắc một chiếc nồi lớn, bỏ vào ớt và một số vị thuốc khử hàn nấu lên. Sau khi nấu chín lại dùng bột mì và thịt dê bao lại thành hình chiếc tai rồi lại nấu tiếp, khi chín phân phát cho bách tính để chống lại cái rét. Mọi người sau khi ăn qua, toàn thân nóng hôi hổi, tai phát nhiệt, chẳng mấy chốc hết lạnh. Mọi người vô cùng cảm kích Trương Trọng Cảnh, truyền kể cho nhau nghe, rồi tấp nập bắt chước theo làm thành món sủi cảo mà ngày nay chúng ta thấy).
Đường Vĩ vốn cho là hôm trước tặng quà sinh nhật cho cô, theo lý mà nói, Tiểu Nặc sẽ ôn hoà với mình một chút. Thế nhưng cậu thật không ngờ bản thân đã mất cơ hội từ hôm qua, chính là bị Hà Hạo Hiên nhanh chân đến trước, lại chỉ có thể đứng xa mà nhìn La Tiểu Nặc, công sức này cũng chỉ có thể đổ sông đổ biển, cậu bị mọi người cười, chỉ cảm thấy tai càng ngày càng nóng, trong lòng có chút oán trách trừng mắt liếc nhìn La Tiểu Nặc, vội vàng rời khỏi phòng học.
La Tiểu Nặc cảm thấy có lỗi nhìn bóng lưng Đường Vĩ, trong lòng âm thầm nói: “Thật xin lỗi, tớ thật sự không muốn cho người khác một ít ảo tưởng vô vị, tớ đã không có khả năng yêu ai. Đặc biệt là đối với cậu.”
Chỉ là sự việc nhỏ xen vào, La Tiểu Nặc tiếp tục làm việc còn lại trên tay mình. “Oa...” La Tiểu Nặc luống cuống tay chân mở nắp nồi ra, phát hiện từng cái sủi cảo đều trở nên tròn vo, trong suốt nhìn thấy cả bên trong đấy, hơi nước trong nồi bốc lên. “Chín rồi, chín rồi.” La Tiểu Nặc hưng phấn vớt sủi cảo vào trong bát, mùi thơm của sủi cảo bắt đầu truyền khắp phòng học.
Mọi người đều bị mùi thơm này hấp dẫn đến mức đều dừng việc còn lại trong tay, vây xung quanh.
“Thơm quá đi!”
“Ừ, mình đang gói sủi cảo đã ngửi mùi thơm như vậy!”
“Oa, tớ nhịn không được nữa rồi, không xong, tớ muốn thử trước tiên.”
Các bạn học đã thèm ăn đến mức không thể chịu được hấp dẫn nữa, dùng đôi đũa trong tay gắp sủi cảo nhét vào trong miệng, bỏng đến gào khóc kêu la rồi lại ăn vô cùng vui vẻ.
La Tiểu Nặc nhìn sủi cảo trong chén từng cái một giảm bớt, nhưng mà cô một cái cũng chưa được nếm đấy! Xảy ra chuyện gì đây? Bởi vì cô không tìm được chiếc đũa nào. Thật là phiền mà! La Tiểu Nặc nhìn các bạn học ăn đến thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười, vội vã tìm đũa kiếm khắp nơi, cuối cùng vẫn không tìm được.
Đúng lúc này, một cái sủi cảo đến trước mặt của cô. La Tiểu Nặc vô thức há mồm “Aaa” ngậm luôn chiếc đũa vào trong miệng, cắn cái sủi cảo kia “Ừ! Ăn thật ngon! Tớ đã thỏa mãn!” La Tiểu Nặc mắt hiện ra vẻ thỏa mãn vừa ăn sủi cảo vừa nói. Bỗng nhiên cô ngừng lại, phát hiện bầu không khí xung quanh dường như có chút quỷ dị, các bạn học đều không nói lời nào, liên tục trợn to mắt nhìn cô. Làm sao vậy? Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra cậu bé mập đứng ở bên cạnh mình, người giúp mình gắp sủi cảo chính là cậu ta. Vẻ mặt Hà Hạo Hiên buồn cười nhìn La Tiểu Nặc, La Tiểu Nặc sờ sau gáy, có chút ngượng ngùng nói: “Cậu bé mập, cậu vẫn là tốt, biết rõ tớ tìm không thấy đũa! Sủi cảo này ăn thật ngon. Cậu nhanh thử xem.”
Hà Hạo Hiên cười như không cười nhìn La Tiểu Nặc đáp: “Được!” Tiếp theo giống như lơ đãng mà đem chiếc đũa để vào trong miệng một mút, “Ừ phải, mùi vị giống hệt, không sai.” Người xung quanh ngược lại hít vào một hơi, La Tiểu Nặc gò má trên mặt cũng đỏ lên trong nháy mắt, cái này, cái này, chẳng lẽ đây chính là hôn gián tiếp trong truyền thuyết sao? Trời ơi!
Tim La Tiểu Nặc đập cực nhanh, tim của các bạn học xung quanh cũng đập cực nhanh, trấn định nhất ở đây chỉ có bạn học Hà Hạo Hiên vừa đến. Cậu tùy ý gắp sủi cảo trong chén, bỏ vào trong miệng, cắn cắn nuốt xuống. Khẽ than nhẹ: “Ừ, đúng là ăn thật ngon.” Bỗng nhiên liếc nhìn bạn học kỳ quái xung quanh “Làm sao vậy? Trên mặt tớ có hoa sao? Sao tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tớ vậy!”
Giờ phút này, tinh thần quần chúng của tất cả mọi người sục sôi, cái này, cái này, cái này, chẳng lẽ chính là gian tình trong truyền thuyết. Nhưng khi nghe Hà Hạo Hiên hỏi, lập tức cảm thấy nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi. La Tiểu Nặc trong lòng cũng tức tối nhổ nước bọt bản thân, cái này, cái này, cái này, trùng sinh trở về có phải trái tim không tốt lắm hay không? Vì sao tim lại thường xuyên đột nhiên đập nhanh, xấu hổ vậy. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa dường như cùng cậu bé mập có quan hệ.
Hoạt động làm sủi cảo tiếp tục tiến hành, hừng hực khí thế, chẳng qua ánh mắt của mọi người dần chuyển từ sủi cảo sang trên người La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên, bọn họ một người không được tự nhiên mà muốn trốn tránh, một người lơ đãng mà ép sát, cái này, cái này, cái này, là chuyện gì xảy ra đây? Quách Văn Văn tò mò ở một bên nhìn, đương nhiên cũng nhìn thấy phía ngoài phòng học có một bóng đen, vừa rồi vẫn đứng ở cửa ra vào, dường như hoá đá. Quách Văn Văn hít một hơi thật sâu bỗng nhiên nói “Ừ, dường như tớ ngửi thấy mùi mập mờ trong không khí.”