• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: hochi

Vẻ mặt Bạch Yến Linh có phần vặn vẹo nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, cô thật không ngờ vốn tưởng nắm chắc mọi chuyện, vậy mà thuyền lại lật trong mương. Hít một hơi thật sâu mở miệng nói: “Học tỷ La, em thừa nhận chuyện này là do em lỡ ở trước mặt người khác nói một số chuyện khiến chị bị hiểu lầm, nhiều nhất cũng chỉ là tội xui khiến người khác, có cần thiết phải quỳ xuống nhận hết lỗi như vậy không?”

La Tiểu Nặc lạnh lùng cười câu: “Tôi làm như vậy rất tuyệt tình sao? Đối với chuyện cô quạt gió thổi lửa muốn đuổi tôi ra khỏi trường học, tôi thấy rằng đây đã là hết sức khoan dung rồi“.

Bạch Yến Linh có phần khó chịu nói: “Những lời nói đó không phải có ý như vậy, dù sao tôi cũng chỉ vì suy nghĩ cho danh dự của Tử Dương mới làm như vậy, dù là ai ở đây cũng đều muốn như vậy, theo như lời cô nói chẳng phải là bọn họ cũng phải quỳ xuống nhận lỗi với cô nữa sao, huống chi bây giờ mọi người đã biết chân tướng của sự thật, tại sao không thể xóa bỏ đi“.

Chiêu này của Bạch Yến Linh quả nhiên đủ ngoan độc, lập tức kéo hết bạn học đang vây xem xung quanh xuống nước. Nhìn bạn học xung quanh ít nhiều gì cũng có ý tán thành, La Tiểu Nặc mặt âm trầm nói: “Ý của cô là sẽ không thực hiện lời hứa sao?”

Bạch Yến Linh cười có chút khinh miệt nói: “Đây vốn không phải là một lời hứa, làm gì có chuyện phải thực hiện chứ? Huống chi cô là học sinh cuối cấp, tôi là học sinh năm đầu, chênh lệch nhiều như vậy, đây vốn không có gì đáng để so sánh, cá cược như vậy tôi sẽ không thực hiện“.

“Ha ha“. La Tiểu Nặc vừa vỗ tay vừa cười nói “Quả nhiên là nước quá trong ắt không có cá, người vô sỉ tất vô địch! Hôm nay cuối cùng coi như tôi cũng thấy những lời nói này là chỉ loại người thế nào rồi. Nếu đã nói như vậy, vậy chúng ta so tài một lần nữa, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục“.

“Ha ha, việc gì tôi phải tiếp tục so tài với cô, cô cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy sao? Học tỷ La, chúng ta nên tạm biệt tại đây thôi“.

“Đợi đã“. La Tiểu Nặc còn chưa kịp lên tiếng đã nghe được tiếng của Hà Hạo Hiên từ bên cạnh truyền ra. Chỉ thấy cậu từ từ đi tới trước mặt của Bạch Yến Linh, trên mặt cậu vẫn mang theo nụ cười trước sau như một.

“Anh... anh muốn làm gì“. Bạch Yến Linh có chút sợ hãi hỏi, đối mặt người thiếu niên cô nhìn không thấu này, cô luôn luôn có loại cảm giác sợ hãi.

“Ở đây nhiều người không tiện nói chuyện lắm, không bằng chúng ta chuyển sang chỗ khác tán gẫu một chút“. Hà Hạo Hiên ôn hòa nói. Không đợi Bạch Yến Linh kịp phản ứng, cậu đã quay đầu lại nói với Tiểu Nặc: “Tớ mượn người này một lúc“. La Tiểu Nặc chưa kịp phản ứng, cậu đã kéo Bạch Yến Linh về hướng hành lang đầu kia ít người đi lại.

“Chết tiệt, anh thả tay ra, anh... anh nắm chặt khiến tay em đau quá“. Bạch Yến Linh đứng ở góc hành lang, giãy dụa lớn tiếng nói.

Hà Hạo Hiên tâm tình rất tốt buông lỏng tay Bạch Yến Linh ra, chà chà lên quần áo nhỏ giọng nói: “Xuỵt, nhỏ giọng một chút, rất nhiều người đang nhìn đấy, nếu như bị người yêu mến cô gặp được bộ dạng này của cô, vậy thì thật mất mặt“.

Bạch Yến Linh nhìn chung quanh một chút, bởi vì do Hà Hạo Hiên kéo cô tới đây, cho dù có vài người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng thấy người kéo là cậu, cũng lập tức dừng lại. Hà Hạo Hiên được toàn trường công nhận là người hiền lành, hơn nữa ông nội cậu lại là hiệu trưởng của Tử Dương, ai cũng không hi vọng mình vì làm chuyện nhỏ mà bị bắt thóp.

Bạch Yến Linh nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên“.

Hà Hạo Hiên khẽ mỉm cười nói: “Từ từ, trước hết để tôi cho cô nghe một đoạn đối thoại thú vị nha“. Cậu nói xong từ trong túi xách móc ra một mô hình Pikachu nhỏ, sau khi ấn một cái vào tay Pikachu, một đoạn đối thoại xuất hiện.

Là đoạn đối thoại của cô và La Tiểu Nặc trước khi so tài. Sắc mặt Bạch Yến Linh trắng nhợt, cô nằm mơ cũng không thể ngờ đến đoạn đối thoại này lại bị Hà Hạo Hiên ghi lại. Thời đại này đối với học sinh lớp 6 mà nói máy ghi âm còn là một từ ngữ rất mới mẻ.

“Anh... anh đây là ý gì?” Bạch Yến Linh nghiêm mặt hỏi.

Hà Hạo Hiên nhẹ nhàng nghịch Pikachu trong tay nói: “Không có ý gì, cô nói nếu tôi đưa đoạn đối thoại này cho ông nội tôi nghe, ông sẽ có phản ứng gì đây? Theo tôi được biết, ông nội tôi ghét nhất là loại người quạt gió thổi lửa, ở sau lưng gièm pha danh dự người của Tử Dương“.

Bạch Yến Linh nghe những lời này cả người run lên, nhìn chằm chằm Hà Hạo Hiên, run rẩy nói: “Anh... anh thật hèn hạ“.

Hà Hạo Hiên dường như nghe được một câu chuyện cười nói: “Hèn hạ? Từ trong miệng cô khạc ra hai chữ này thật sự khiến cho tôi cảm thấy châm chọc. Chẳng lẽ đối phó với người hèn hạ còn phải dùng phương pháp cao thượng hay sao? Ha ha“.

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Yến Linh giận dữ hỏi.

Hà Hạo Hiên hoàn toàn coi như không thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Bạch Yến Linh gằn từng chữ nói: “Bây giờ cô chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc là đồng ý với yêu cầu của Tiểu Nặc so tài với cô ấy, hoặc là cô lập tức đi qua ngoan ngoãn quỳ xuống nhận lỗi, dĩ nhiên cô cũng có lựa chọn thứ ba, chính là cứ thế mà đi, nhưng mà tôi bảo đảm con đường đi học của cô ở Tử Dương cũng chỉ trong vòng tuần này mà thôi“.

“Anh......” Bạch Yến Linh giận đến nói không nên lời.

Hà Hạo Hiên đưa ngón tay dựng thẳng trên môi nói: “Nhỏ giọng một chút, sao rồi cô đã có quyết định chưa? Phải nhanh lên một chút, tôi không phải là một người có kiên nhẫn đâu, ngộ nhỡ trong lúc ăn cơm tối với ông nội tôi vô tình nói đến lời nào đó, cô cũng đừng trách móc tôi nhé“.

Anh ta tuyệt đối là một ác ma. Bạch Yến Linh hoảng sợ nhìn mặt Hà Hạo Hiên cười đến rực rỡ nghĩ. Cô không còn lựa chọn nào khác rồi. “Tôi biết rồi, tôi sẽ tiến hành so tài với La Tiểu Nặc, nhưng tôi cũng có một điều kiện, chính là anh phải trả cái băng ghi âm đó cho tôi“.

Hà Hạo Hiên mỉm cười nói: “Cô cho rằng cô có tư cách gì để nói điều kiện với tôi chứ? Tôi chỉ có thể đồng ý với cô, chỉ cần cô hoàn toàn làm theo lời của tôi, tôi sẽ không nói chuyện này cho ông nội tôi biết, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi“. Sắc mặt Bạch Yến Linh biến đổi, muốn nói nhưng không biết phải nói cái gì. Hà Hạo Hiên tiếp tục nói: “Còn đối thoại giữa chúng ta hôm nay nữa, tôi không hy vọng có người thứ ba biết. Nếu không đừng trách tôi lúc nào đó hớ miệng nói ra nhé“.

Bạch Yến Linh chỉ có thể gật đầu vâng dạ, cô biết nếu như cô không làm theo lời nói, cậu học sinh trước mắt tưởng như vô hại này cái gì cũng có thể làm được. Hà Hạo Hiên hài lòng cười nói: “Tốt, tốt, đừng trưng ra vẻ mặt đau khổ, cười một cái, bọn họ đang nhìn đấy, đi thôi, chúng ta trở về đi thôi“.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK