" Chú, để con mang ra cho thiếu gia " Thu Hoài nhìn quản gia Lê nói.
Bình thường cô ta thức tầm giờ này nhưng chẳng thấy anh đâu, hôm nay cô ta phải nhân cơ hội này để được tiếp cận anh.
" Được " quản gia Lê gật đầu đồng ý.
Cô ta vui vẻ mang trà lên cho anh, cô ta nhẹ nhàng đặt tách trà vừa thơm vừa nóng xuống trước mặt anh, trên môi nở nụ cười giả tạo.
" Mời thiếu gia dùng trà ạ " giọng nói cũng trở nên ngọt ngào.
Hoắc Cảnh cau mày khó chịu, dù cô ta có cố thay đổi giọng nói của mình đi chăng nữa nhưng anh vẫn không nghe lọt lỗ tai.
" Sau này không được đặt chân đến phòng của Mẫn Nhi nữa " anh lạnh giọng nói với cô ta.
" Dạ, thiếu gia nói gì? Em không hiểu " cô ta bày bộ mặt ngây thơ của mình ra.
Nhưng trong lòng cô ta đang tự hỏi, tại sao anh lại biết chuyện cô ta đến phòng của cô? Rõ ràng dãy lầu của anh không hề gắn camera mà.
" Cô cũng từ bỏ ý nghĩ là sẽ hãm hại Mẫn Nhi đi, nếu để tôi biết cô làm gì quá đáng với em ấy thì nhất định tôi sẽ giết chết cô " anh dùng ánh mắt sắc như dao nhìn cô ta.
Cô ta nghĩ những việc mà cô ta làm là anh không biết hay sao? Hoắc Cảnh đã quá hiểu thủ đoạn của cô ta rồi, anh chỉ dùng lời nói để cảnh cáo nếu như cô ta còn tái phạm nhất định anh sẽ không để yên.
Tối qua anh đã kiểm tra lại camera và đúng như dự đoán của anh, chính cô ta đã giở trò lên váy của cô, ban đầu anh đã nhận ra chỉ có mình cô là không.
" Dạ, em biết rồi " cô ta nói xong thì nhanh chân rời đi.
Nhìn vẻ mặt hung dữ của anh khiến cô ta có chút sợ hãi thế nên Thu Hoài mới nhanh chóng rời đi nếu cô ta còn ở lâu chắc sẽ bị anh phát hiện mất.
Cô ta không ngờ anh lại ra mặt bảo vệ Lưu Mẫn Nhi đến như vậy, cô thì có gì tốt chứ mà ai ai cũng đều đứng về phía cô. .
Võ Thu Hoài đây nhất định sẽ không tha cho cô, cô ta cũng mặc kệ những lời răn đe của anh.
Đến 6 sáng cô thay đồ xong thì xuống lầu tìm anh, khi cô thức dậy đã không thấy anh nằm bên cạnh nữa rồi, thường ngày anh đâu dậy sớm như vậy.
" Thiếu gia, bộ anh ngủ không ngon sao? " vẻ mặt lo lắng của cô hiện ra.
Cô rất quan tâm đến anh, cứ sợ rằng anh mãi mê làm việc nên không chú ý tới sức khoẻ của mình.
" Rất ngon " anh không nhanh không chậm nói.
Mỗi đêm anh được ôm cô ngủ và ngủ rất ngon là đằng khác.
" Vậy tại sao hôm nay anh lại thức sớm? " cô chớp chớp nhìn anh hỏi.
" Mỗi ngày anh đều thức sớm chỉ có điều là không rời giường thôi " anh cười đáp.
Bởi vì anh muốn ôm cô lâu một chút nên dù có thức sớm cỡ nào cũng vẫn nằm im trên giường nhưng hôm nay anh có chuyện giải quyết nên mới không ở cạnh cô lâu.
Với lại anh không muốn để cô biết chuyện này nên mới âm thầm giải quyết nó.
" Làm em cứ tưởng sức khoẻ thiếu gia không tốt " nghe anh nói vậy thì cô mới nhẹ lòng đi.
Anh mỉm cười sau đó đưa tay lên xoa đầu cô, nhờ có cô quan tâm, lo lắng nên sức khoẻ của anh vô cùng tốt.
Hai người đang ngồi dùng bữa sáng thì bà Hoắc đến, hôm nay bà lại rãnh nên tới đây chơi như lời đã hứa với cô hôm qua.
" Mẹ Hoắc, mẹ đã ăn sáng chưa? " cô lên tiếng hỏi thăm.
" Mẹ ăn rồi, hai đứa ăn đi " bà Hoắc nói xong thì lên phòng khách ngồi chơi.
* Reng..... reng..... reng *
Bà vừa ngồi không được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
" Tôi đây " người gọi đến là bà Thẩm.
" Tôi nghe, có chuyện gì sao? " bà Hoắc hỏi lại.
" Tôi nói này, Mẫn Nhi đã có bạn trai chưa? "
Vì muốn lo chuyện của con trai mình ổn thoả nên bà Thẩm sáng ra đã gọi điện cho bà Hoắc để hỏi vấn đề này.
" Vẫn chưa, con bé chỉ mới mười chín tuổi thôi, không cần có sớm như vậy " bà Hoắc cười đáp.
" Tôi có ý này, Đình Nam nhà tôi rất thích con bé, tôi muốn hai đứa có cơ hội gặp nhau nhiều hơn, bà thấy thế nào? "
Khi bà Thẩm gọi tới thì trong đầu bà Hoắc cũng nghĩ đến chắc chắn bà Thẩm sẽ nhắc về chuyện này, bởi vì trong bữa tiệc tối qua ngay cả bà cũng nhìn thấy rõ ánh mắt của Thẩm Đình Nam nhìn cô rất khác biệt.
" Chuyện tình cảm của Mẫn Nhi tôi không thể xen vào được, cứ để tụi nó trở thành bạn bè trước đã "
" Cũng được, nhưng tôi muốn để hai đứa gặp nhau ăn bữa cơm, được không? "
" Được, tôi sẽ nói lại với Mẫn Nhi, bà chọn địa điểm đi rồi nói tôi "
Do là quá thân thiết, hai nhà cũng hợp tác với nhau nên bà Hoắc khó mà từ chối được nhưng trong đầu bà lại nghĩ ra một ý hay nên nhận lời bà Thẩm luôn.
" Được được, tôi sẽ thông báo bà sau " bà Thẩm vui mừng nói.
Nói chuyện xong thì bà Thẩm vội vàng báo tin vui cho con trai mình, còn tiện thể đặt sẵn nhà hàng cho cả hai, bà muốn tự tay mình sắp xếp đấy mà.
Đợi Hoắc Cảnh đi làm thì bà Hoắc mới gọi cô tới để nói chuyện.
" Mẫn Nhi qua đây "
" Dạ " cô nhanh chân đi tới chỗ bà Hoắc.
" Con có người trong lòng chưa? "
Người trong lòng sao?
Lưu Mẫn Nhi mở to mắt nhìn bà Hoắc, bà hỏi vậy là có ý gì?
Đột nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của anh, tại sao khi bà hỏi vậy thì người đầu tiên cô nghĩ đến lại chính là anh vậy? Cô nhanh chóng gạc bỏ suy nghĩ của mình.
" Chưa ạ " cô không biết nói thế nào nên mới trả lời đại với bà.
Bà Hoắc thầm trách thằng con trai mình, đã ở cạnh nhau lâu vậy rồi thế mà vẫn chưa chiếm được trái tim của cô sao? Lần này bà nhất định phải ra tay thôi.
" Hoắc Cảnh nó có tỏ tình với con bao giờ chưa? " bà lần này không hỏi vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề luôn.
Tỏ tình gì chứ? Anh có thích cô đâu mà tỏ tình, ngoài việc anh đối xử tốt với cô ra thì những thứ khác anh đều không nói năng gì cả.
Với lại anh là thiếu gia còn cô thì chỉ là người hầu thì làm sao anh có thể yêu cô được, đúng không?
" Dạ không có " cô tiếp tục lắc đầu.
" Con trai của bác Thẩm muốn hẹn con cùng nhau dùng cơm, con có muốn đi không? "
Con trai bác Thẩm, chẳng phải là Thẩm Đình Nam à, hắn hẹn cô làm gì? Hay là hắn muốn dẫn cô đến quán mà hôm qua hắn đã nói nhưng tại sao hắn lại không gọi điện cho cô mà phải nói với mẹ Hoắc.
" Thiếu gia không cho đâu ạ " cô nhỏ giọng nói với bà.
" Không sao, mẹ có cách của mình, chiều có người tới đón con "
" Vâng "
Lời bà Hoắc nói cô chẳng dám từ chối, đi một lần chắc anh cũng không phát hiện đâu nhỉ?
Bà Hoắc đưa tay vuốt tóc cô, cái chính là bà muốn xem anh có ghen khi cô đi cùng người khác hay không, và quan trọng là bà muốn để anh thừa nhận tình cảm của mình.
Rõ ràng là anh cũng thích cô vậy mà vẫn im lặng mãi như thế, bà thì bà đợi không được nên mới làm cách này.
Nhưng nói gì thì nói cô vẫn lo lắng là anh sẽ phát hiện và nổi giận với cô, mỗi lần anh tức giận cô đều rất sợ, mong là lần này không sao.
Đến trưa bà Hoắc về nhà nên tiện thể bà đưa cô đến tập đoàn của anh luôn.
" Nhớ chiều nay mặc đồ đẹp một chút biết không? " bà Hoắc nhìn cô cười nói.
" Vâng nhưng mà thiếu gia về không thấy con thì sao? "
" Con cứ nói là đi chơi với mẹ, không sao nó không nghi ngờ gì đâu "
Mẫn Nhi gật đầu với bà, đối với Thẩm Đình Nam thì cô không có vấn đề gì cả, giữa cô và hắn chỉ là bạn bè nên việc hắn mời dùng cơm cũng là chuyện bình thường thôi.
Bà Hoắc mỉm cười, bà thấy Thẩm Đình Nam cũng rất tốt, gia cảnh thì không cần phải nói tới nếu như anh không mau chóng tỏ tình với cô thì bà đây sẽ cho anh hối hận.
Anh quá thụ động đi chẳng lẻ chuyện gì cũng phải cần tới bà chỉ dạy sao?
Bà làm cách này cũng để anh nhận ra rõ tình cảm của mình thôi. Dù anh có trách cũng không thể trách bà được.