Thi đại học năm ấy, phong độ tôi thất thường nên không đậu nguyện vọng một. Ba mẹ đều rất thất vọng. Ngẫm lại thì cuộc đời mình tương đối bi kịch, mọi thứ đều không được như mong muốn. Vốn muốn rời nhà, đến thành phố lớn. Sau dưới sự kiên trì của ba mẹ, tôi nộp đơn vào trường đại học thông thường, không ngoài suy đoán, trúng tuyển.
Cả kỳ nghỉ, phần lớn thời gian tôi đều ở nhà xem tiểu thuyết, đàn piano. Nói về đàn, đã là chuyện rất lâu về trước. Khi còn bé, tôi học đàn piano được vài năm nhưng sau đó vì bài vở bận rộn nên bỏ dở nửa chừng. Kỳ nghỉ ấy, bỗng dưng rảnh rỗi nhặt lên hứng thú năm xưa.
Tôi thật sự thích chơi nhạc của Bach (1), vẫn luôn vân đạm phong khinh như thế, cổ điển mà lý trí, có sự thánh khiết của tôn giáo, nỗi buồn hay niềm vui đều vừa phải. Đàn nhạc của Bach, tâm phải cực kỳ bình tĩnh, không tạp niệm, nếu không nó sẽ lập tức thể hiện ngay trên bản nhạc. Khi còn bé không thể ngộ được điều này. Lớn rồi tôi mới dần thấu hiểu được chỗ tuyệt vời trong bản nhạc.
Thỉnh thoảng, tôi hay cũng bạn bè đi shopping, xem phim, tâm sự. Những bạn bè thân thiết, ai cũng đi học xa ở thành phố lớn. Các bạn luôn nhắc đến đại học một cách hào hứng, mong kì nghỉ hè mau chóng kết thúc, để có thể trải nghiệm cuộc sống mới. Lòng tôi nhoi nhói, nghĩ đến chỉ có mình ở lại nơi này, cô đơn chiếc bóng, sau này cả người bạn thân cũng không còn. Tuy các bạn cũng có chút buồn khi phải chia ly, nhưng nhiều hơn là niềm vui sướng và ước ao về một tương lai tươi sáng. Tôi lại càng thấy cô đơn.
Những lúc buồn, tôi sẽ đạp xe đến vùng ngoại ô. Nhìn ngắm không mục đích. Nhưng lần nào cũng đều đi đến nơi quen thuộc này. Xưởng ở đây đã sắp hoàn thành. Ngoảnh đi ngoảnh lại, mọi thứ đã thành hình thành nét. Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhiều thứ vì thời gian mà thay đổi. Chợt tôi nghĩ đến câu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Dù là bạn thân hay là tri kỉ, một ngày xa nhau sẽ trở nên xa lạ. Hạnh phúc đã qua tựa như giấc mộng xuân đã tàn, không còn chút dấu vết. Ký ức, ngoại trừ mang cho ta hoài niệm và đau thương, còn có thể làm gì được nữa?
Một buổi tối nọ, bỗng dưng tôi mơ, tôi mơ thấy dì Lạc. Dì ngồi lọt thỏm ở nơi đó. Tôi đi đến, nhưng vờ như không thấy dì, còn cố ý nói chuyện với những người khác, không để ý đến dì. Dì cố gắng bắt chuyện với tôi, nhưng vẫn không thể nào chen vào được. Sau đó, dì im lặng xoay người rời đi. Lúc tôi quay đầu lại, dì đã biến mất không dấu vết.
Khi tỉnh lại, cảnh tượng trong mơ vẫn rõ ràng vô cùng. Tôi hỏi mình, giấc mộng này ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm dì sao? Chẳng lẽ là tôi tự cho mình thông minh sao? Không, tôi không nên dằn vặt mình thêm nữa, hết thảy đều là ảo ảnh mà thôi!
___