Cả đoàn người làm trấn nhỏ yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên.
Hướng dẫn du lịch đi ở phía trước, cầm loa không ngừng giới thiệu lịch sử của từng cảnh điểm. Tôi chỉ cảm thấy vừa om sòm lại vừa nhàm chán.
Thật ra thì chỗ như thế này không thích hợp cho cả đại đội kéo tới. Một hai người dạo vòng quanh có lẽ sẽ cảm thấy đẹp hơn chút.
Kiến trúc được chạm trổ cầu kỳ. Tuy lịch sử tang thương, ảm đạm, nhưng không khí rất an tĩnh, đẹp đẽ. Thế hệ tương lai hết lần này tới lần khác viết bừa vẽ bậy lên di tích, giờ lại còn lớn tiếng kêu la chuyện xưa. Có vài quầy hàng, khách sạn nhỏ, vì muốn thu hút khách hàng mà cố ý viết chữ to đùng lên bảng hiệu đỏ chói để gây khác biệt với mấy nơi còn lại. Thô tục đến xúc phạm người nhìn!
Tôi tẻ nhạt lết đi sau cùng, ngay cả máy ảnh cũng lười lấy ra chụp.
Tiểu Chu nghĩ tôi mệt mỏi khó chịu, nên chậm rãi thong thả đi kế bên.
Tôi nói muốn tìm một chỗ ngỗi nghỉ ngơi, bảo chị đi trước với mọi người đi. Chị dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó chạy theo đoàn người trước mặt.
Tôi lững thững đi không mục đích, láng máng nghe thấy tiếng cổ nhạc truyền đến.
Tôi đi theo tiếng nhạc, dần dần vào một hành lang dài quanh co, bờ bên kia có một sân khấu nhỏ, có hai cô gái trẻ tuổi đang ca múa.
Tôi ngồi dưới hành lang, cách tiếng nước chảy, nghe cái người tên Bảo Ngọc kia hát nói:
“Nhớ ngày đó muội muội từ Giang Nam mới đến, làm Bảo Ngọc vui vẻ cả ngày.
Nay huynh thổ lộ hết lòng mình, mến yêu gì đó tùy muội chọn lựa.
Huynh sợ nha hoàn kia hầu hạ không chu đáo, nên tự mình tới chăm sóc muội.
Khi muội phiền não, huynh lo lắng. Khi muội nói chuyện, huynh là người cười đầu tiên.
Huynh và muội ngồi cùng bàn ăn cơm, ngủ chung một giường, giống như anh em một mẹ sinh ra.
Thân thiết lâu ngày mới thấy được tình nghĩa tốt đẹp của hai ta.
Nào ngờ muội muội tâm cũng lớn quá, chẳng thèm liếc mắt tới huynh một cái.
Ba bốn ngày muội không để ý tới huynh, khiến cho Bảo Ngọc thất hồn lạc phách, ưu tư phiền não.
Huynh có lỗi, muội đánh cũng được, mắng cũng tốt. Tại sao lại xa lánh, vứt bỏ huynh đi?
Muội buồn, muội khóc cũng được mà. Tại sao lại tự ôm lấy sầu bi hết cả vào người?
Muội nói huynh ngu dốt, nhưng huynh có thể chết vì muội, cũng thà khất chết để quỷ hồn khó bắt.”
Bảo Ngọc nức nở hát, u oán mà thâm tình. Bất giác nghe đến ngây dại, “Huynh vì muội một thân bệnh tật”. Trên thế giới này, rốt cuộc còn sót lại bao nhiêu kẻ ngốc si tình đây?
Điện thoại vang lên, cắt đút suy nghĩ trong đầu.
“Tiểu Chu? Có chuyện gì ạ?”
“Thỏ Con, em mau tới đây ăn chút gì đi, bọn chị đang chờ em ở quán trà phía trước nè.”
“Dạ.” Làm phiền chị và mọi người quá.
Tôi quay đầu nhìn Bảo Ngọc cùng Đại Ngọc ở bờ bên kia, trong lòng thầm nói câu “tạm biệt”. Đời này kiếp này, đại khái sẽ không bao giờ… nghe được tiếng hát của họ nữa.
Tôi đi về phía trước một đoạn ngắn, lập tức đến một quán trà. Đi vào mới phát hiện bên trong có rất nhiều đồng nghiệp tụm năm tụm ba vây trước bàn như tiệc cưới xin, tang ma. Cái bàn rất nhỏ, bày biện sát nhau.
“Thỏ Con, ở đây nè!” Tiểu Chu gọi tôi.
Tôi ngó theo tiếng kêu, thấy dì Lạc đang ngồi bàn kề cận. Dì cũng nghe Tiểu Chu gọi tôi, quay đầu lại nhìn tôi một cái, cũng không mang theo biểu tình gì, sau đó quay đầu lại tiếp tục uống trà.
Tôi đi tới ngồi xuống, đưa lưng về phía dì. Trên bàn bày trứng luộc, củ sen, đậu phộng và vài đặc sản tôi không nhớ tên. Tất cả mọi người líu ríu trò chuyện, ăn quà vặt.
“Thỏ Con, em vừa đi đâu vậy?” Tiểu Chu hỏi tôi.
“Bên kia đang ca múa, em đi nghe một chút.”
“Thỏ Con có thể nghe hiểu Việt Kịch (2) hả?!” Một cô gái lớn giọng như phát hiện châu lục mới.
“Toàn dân Nam Phương đều có thể nghe hiểu mà!”
“Là sao? Chị cũng dân Nam Phương này, nghe có hiểu gì đâu!?”
“Chắc là chức năng ngôn ngữ của chị chưa hoàn thiện hết đó.” Tôi trêu ghẹo chị.
“Hừ, chị không tin. Để chị hỏi người khác. Lạc tổng!” Chị kêu một tiếng.
“Hửm?” Dì Lạc quay đầu lại nhìn chúng tôi.
“Chị nghe Việt Kịch có hiểu không? Thỏ Con nói dân Nam Phương đều nghe hiểu kìa!”
Tôi cũng quay đầu lại, đợi dì trả lời.
Dì nhìn tôi một cái, khẽ cười hạ giọng nói, “Tôi cũng nghe không hiểu.”
“Ha ha, chị đã nói rồi mà!” Cô gái kia cười nói.
“Thật ạ?” Quỷ thần xui khiến, tôi cư nhiên nhìn vào mắt dì Lạc, giống như không thể tin, hỏi lại.
“Ừ, không hiểu.” Dì hạ tầm mắt, rồi lập tức ngoảnh đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Tôi quay đầu lại, trong lòng buồn buồn. Tại sao dì lại nói dối? Dì không thể không hiểu! Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi cứ cố chấp cho là vậy.
(1) Cổ trấn Tây Đường: Nằm cách Thượng Hải 80 km, cổ trấn Tây Đường ở huyện Gia Thiện, Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc) mê hoặc du khách với không gian cổ kính, trữ tình. Nơi đây gây ấn tượng với du khách bởi những chiếc cầu nhỏ xinh đẹp bắc qua dòng kênh. Cổ trấn Tây Đường có hàng nghìn nhà, miếu cổ độc đáo, rêu phong giữa không gian bình yên. Tuy cổ trấn này đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
(2) Việt Kịch: là tuồng truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương, uyển chuyển, rất được khán giả ưa thích.