Hôm sau, tôi thức dậy rất sớm để trang điểm. May mà phấn dày có thể giấu đi dấu vết mất ngủ. Cô gái có vẻ mặt thê thảm tẻ ngắt trong gương là tôi đó sao?
Chưa đếm tám giờ dì đã lái xe tới, tôi cũng mặc xong đồ diễn. Dì thấy bộ dáng của tôi liền cười, sau đó tinh tế quan sát một phen rồi tán dương “Khí chất lắm! Rất tự nhiên!” Nếu là trước kia, tôi đã hát vang bài ca từ tốn rồi, nhưng chẳng biết có phải uể oải quá không nữa, tôi chỉ cảm thấy từ thân đến tâm mệt chết đi được, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười cười. Dì nghĩ là tôi khẩn trương, nên liên miên an ủi, bảo tôi cứ bình tĩnh hát đại đi, có lên sân khấu thi là được rồi.
Tôi bám sát theo dì tới nhà hát. Dì rút số trúng đợt hai, nói cách khác là phải chờ tới trưa mới được lên sân khấu.
Phòng chờ rất rộng rãi, thoải mái, còn có ghế sôfa và nước trái cây nữa.
Tôi mặc áo dài khá bất tiện, vừa xuống xe liền chui tọt vào phòng nghỉ. Tôi vốn tưởng những bạn diễn khác sẽ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, nhưng lại phát hiện có cả khối người ăn mặc khoa trương hơn cả tôi. Có một cô gái thi múa bụng phải mặc quần lụa mỏng Ấn Độ, hầu như để nửa thân trần, bên ngoài còn khoác một chiếc sơ mi to đùng. Tôi cẩn thận ngồi nép vào trong góc, cũng sốt ruột khi thấy dì khổ cực vác theo cả mớ phụ tùng.
“Dì Lạc, hay dì ra ngoài dạo một chút đi, hoặc là xem người ta biểu diễn cũng được, không cần theo con đâu.” Tôi sợ dì buồn bực, dù sao cũng còn tới mấy tiếng nữa mới đến phiên tôi.
“Dì mà đi là con buồn thiu luôn đó nha! Hơn nữa là dì nhờ vả con mà, con cũng nể mặt dì mới đi thi, dì không thể vong ân phụ nghĩa được!” Lời nói của dì có chút trêu ghẹo.
Thấy tâm tình của dì không tệ, tôi không khỏi nghĩ tới tối qua. Sau khi ăn cơm xong, hai người đưa tôi về nhà rồi lại đi đâu nữa.
Lại suy nghĩ lung tung rồi, chuyện đó đâu liên quan gì tới tôi.
“Thỏ Con, chừng nào ba mẹ con mới đi chơi về?”
“Ít nhất cũng cỡ một tuần lận.”
“Vậy tối con ở nhà một mình có sợ không?”
“Có gì phải sợ chứ, con cũng đâu có tin chuyện ma quỷ.”
“Ha ha, con làm như dì tin vậy.”
“Dì cũng hay ở nhà một mình ạ?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận.
“Dì quen rồi.” Dì ngược lại rất tự nhiên.
“Dạ. Chuyện gì cũng có thể thành thói quen. Cô đơn cũng vậy.”
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ biết nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Rừng cũng không còn rực đỏ sắc hoa xuân. Gió mưa kéo đến làm hoa lê rơi rụng, lá đào cũng chết đi mau.
Đâu đó lại truyền tới tiếng hát xa thẳm:
“Như một giấc mộng dài
Thời gian dài như biển cả
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Anh ở phương trời ấy
Thu thiên theo gió lung lay
Lời nói chung đôi vẫn vang vọng mãi đâu đây
Một sáng tỉnh lại hóa mênh mông
Nỗi băn khoăn vẫn còn vẹn nguyên
Xin hãy hứa với em
Mỗi đêm nằm mơ, em là người cuối cùng anh nhìn thấy
Em ở cõi trần tâm tình rối loạn
Mãi nhớ anh chốn thiên đường của nhân gian
Xin hãy cho phép em nhìn thấy anh
Dùng ký ức tốt đẹp nhất nhớ về anh
Nếu thanh xuân ngắn ngủi như thế
Đơn phương cũng cứ vậy kéo dài.”
Bài hát quan thuộc đến mức làm tôi không khỏi ngân nga theo. Ca khúc chủ đề của bộ phim “Đơn phương chốn đào nguyên”. Câu “xin hãy cho phép em nhìn thấy anh” rất hay. Bao nhiêu cam chịu, bao nhiêu ẩn nhẫn, chỉ đổi lấy một câu hèn mọn này thôi.
“Để cho em nhìn anh thêm một chút thôi, trong ánh mắt ấy chứa biết bao mất mát tuổi thanh xuân.”
Dì cũng đang thất thần lắng nghe, tâm hồn có vẻ không còn ở đây nữa. Nét mặt ưu buồn, tĩnh lặng, tựa như sóng ngàn.
Tôi đau lòng phát hiện, thì ra mình chưa từng hiểu rõ người mà mình luôn tự cho là yêu thương sâu đậm. Dì buồn khi nghe nhạc sầu, sao lại không nói cho tôi biết? Hay là tôi thật sự không thích hợp làm tình nhân của dì. Tôi chưa bao giờ có thể đến quá gần lòng của dì.
Càng hát càng bi thương, cho đến khi hết nhạc, lồng ngực âm ỉ đau.
“Thỏ Con, hãy can đảm nói lời yêu thương đi.” Qua thật lâu, dì nhẹ nhàng mở miệng nói.
Tôi thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng vẫn cố kìm nén.
“Không cần.”
“Tại sao lại muốn đối xử với mình như vậy?” Dì nhìn tôi, trong mắt gần như toát ra vẻ khẩn cầu.
Ha ha, hỏi rất hay. Tại sao, tôi cũng muốn biết tại sao lắm!
Tôi cắn môi, cảm giác mình khẽ run lên.
Tôi cố gắng khắc chế, song lại càng run rẩy kịch liệt hơn.
Tôi đứng lên, đi tới bên cửa sổ hít thở chút không khí. Trong lòng thầm nhủ không được làm tổn thương dì, không được để dì khổ sở, vậy nên tâm tình cũng dần dần bình ổn lại.
Lúc tôi xoay người lại thì dì đã không còn ngồi ở đấy nữa.