• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người có mặt ở đây, kể cả Lý bà bà đều ngẩn ra, cả hai đều tự nhận mình mới là tâm phúc của nương nương, nhất thời bối rối, không biết nên tin ai.

Hàn Doanh hỏi: “Ngươi có chứng cứ không?”

“Chứng... chứng cứ gì? Ta đâu phải tội phạm.” Mỗi lần Xuân Nhi nói đều giống như hét, giống như chỉ cần nói nhỏ thì nàng ta sẽ lập tức thua Hàn Doanh vậy.

“Không có chứng cứ, làm sao chứng minh ngươi là đang nói thật.”

Xuân Nhi cũng bị Hàn Doanh làm cho loạn: “Ngươi thì có sao?”

Hàn Doanh cười: “Ta đương nhiên có, ngươi không có thì đừng ở đây khoác lác, làm mất thời giản nghỉ ngơi, dưỡng sức của ta, ta còn phải mau chóng quay về hầu hạ nương nương nga.” Nói xong còn đưa tay che miệng ngáp dài một cái, làm như lại thật sự mệt mỏi vậy.

Xuân Nhi bị chọc cho tức điên: “Ngươi có giỏi thì lấy chứng cứ ra đây cho ta xem.”

“Tại sao a, ta cũng đâu cần ngươi thừa nhận.”

“Ngươi... ngươi...” Xuân Nhi cứ ngươi, ngươi nửa ngày lại không nói được gì, rõ ràng biết nàng ta bịa chuyện nhưng lại không cách nào phản bác được, nàng ta tức đến máu đều dồn hết lên mặt.

Trương Diên Lạc thì không khỏi phì cười, cô cung nữ ngốc nghếch này, lần trước gặp còn bị người ta lừa mà không biết, hôm nay lại có thể giảo hoạt như vậy, đổi trắng thay đen, một chút biểu cảm dư thừa cũng không có, đúng là khiến cho người ta bất ngờ mà.

Nghiêm Túc ở bên cạnh cũng lắc đầu: “Cung nữ này thật quá gian xảo, không đơn giản chút nào.”

Trương Diên Lạc không quay lại hỏi: “Sao lại không đơn giản?”

“Thuộc hạ thấy bước chân của của nàng ta rất linh hoạt, giống như là biết võ, lại giống như không. Nghe nói lần trước bị bắt vào đại lao, nàng ta không khóc không nháo, bình tĩnh vô cùng.”

Trương Diên Lạc thầm nghĩ, có mà đầu óc nàng ta hoạt động chậm chạp, chưa phản ứng kịp thì đúng hơn, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không nói.

Trương Diên Lạc thấy nàng ta ở đây rất ổn, không có ai bắt nạt gì được, định rời đi, thì thấy hành động bất thường của Xuân Nhi. Trương Diên Lạc nhíu mày, đang nghĩ xem có cần xuống đó giúp nàng ta hay không thì mọi chuyện sau đó lại xảy ra ngoài dự đoán.

Bên kia Hàn Doanh cảm thấy đấu khẩu đã không còn vui nữa, vừa mới quay người lại cảm thấy có một luồng gió đánh tới, theo bản năng né người qua một bên, cùng lúc đó, có một vật lướt qua người nàng, đánh xuống đất tạo thành tiếng “bịch” nặng nề.

Nhìn kĩ thì hóa ra là một cây gậy, cũng không biết nàng ta lấy từ đâu ra, cây gậy đó không dài nhưng to và nặng. Hàn Doanh nhìn mà toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì bầm dập người rồi, may mà nàng phản ứng mau lẹ, tránh được.

Xuân Nhi thấy Hàn Doanh tránh được, mắt càng lộ ra vẻ hung ác, nhấc gậy muốn đánh tiếp, Hàn Doanh thấy thế thì quay người... chạy! Từ trước đến giờ, điều có thể khiến Hàn Doanh tự hào chính là nàng chạy rất nhanh, Xuân Nhi lại vác theo một cây gậy nặng trịch, mới chạy được một đoạn đã thở phì phò, quát: “Ngươi mau đứng lại cho ta.”

“Ta còn chưa trèo lên cây là may cho ngươi lắm rồi, muốn ta đứng lại? Nằm mơ!”

Xuân Nhi quay sang đám người đang đứng đần mặt ra, hét: “Các ngươi mau bắt ả ta lại, mau lên!” Tiếc là không có ai nghe lời nàng ta.

Hai người lại tiếp tục rượt đuổi thêm vài vòng nữa, chạy đến khi Xuân Nhi mặt mũi trắng bệch, vất gậy qua một bên, dựa vào thân cây không ngừng thở dốc.

Hàn Doanh cũng dừng lại, đi về phía Xuân Nhi, cười cười: “Mệt rồi? Ngươi cũng thật kém đi!”

Xuân Nhi nói không ra lời, chỉ trừng mắt.

Hàn Doanh nhún vai: “Là tự ngươi tìm phiền phức.”

“Ngươi... ngươi làm phản, ta sẽ nói nương nương xử tội ngươi!”

Hàn Doanh một tay ôm ngực, vẻ mặt sợ sệt: “Ôi, ta sợ quá!”

Hiện tại, hai người đang ở trên tường kia đã không còn biết nên trưng ra cái vẻ mặt gì, ngạc nhiên, buồn cười, hay là dở khóc dở cười.

Xuân Nhi thấy Hàn Doanh đến gần, bất ngờ giơ tay, muốn tát nàng, thế nhưng lại bị nàng bắt được. Hàn Doanh ngược lại tung quyền đạp vào bụng Xuân Nhi. Một cước này Hàn Doanh không dùng quá nhiều sức nhưng cũng không hề nhẹ. Tuy tính tình nàng lười biếng, nhưng từ nhỏ đã theo học karate, lâu dần cũng lên được đai đen. Đoán chừng một cước này của Hàn Doanh cũng khiến nàng ta đau đến mấy ngày.

Xuân Nhi đau đến gập người lại, hai tay ôm bụng, không thể tin nhìn Hàn Doanh: “Ngươi dám đánh ta.”

Hàn Doanh lạnh giọng: “Ngươi lần sau còn muốn tìm ta gây chuyện, sẽ không nhẹ như thế thôi đâu.”

Xuân Nhi nhìn vào mắt Hàn Doanh, không hiểu sao trong lòng lại đột nhiên có cảm thấy sợ hãi.

Nhìn Xuân Nhi ấm ức rời đi, Hàn Doanh cười đắc ý, muốn đấu với nàng? Còn lâu nhá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK