• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó xảy ra những chuyện gì, Hàn Doanh đều không biết, Xuân Nhi cùng Tống đại phu kia rời đi khi nào, nàng cũng không biết. Nàng vẫn luôn đứng sau lưng Liễu phi nương nương, mải miết nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thái giám, nụ cười gian manh xảo quyệt của hắn khi đấu khẩu với nàng, hạ độc dược nàng, nụ cười đắc ý khi thắng nàng. Lại nhìn dáng vẻ tứ hoàng tử cười ngây ngô, tay chân liên tục khua khoắng không yên, giống như một đứa trẻ hiếu động...

Trong lúc thẫn thờ nàng nghe nương nương nhà nàng nói: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.” Liền đáp một tiếng “Vâng.” Rồi lui ra, chờ ở ngoài cửa.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh, tưởng tượng một đám mây là tiểu thái giám, một đám mây là tứ hoàng tử, hai đám mây bị gió thổi từ từ đến gần rồi hòa vào nhau, theo đó, nàng cũng đem hai dáng vẻ bất đồng của bọn họ lồng vào một...

Hàn Doanh thở dài, chui vô một góc khuất, ngồi xổm, vẽ vòng tròn, miệng lẩm bẩm: “Không được rồi, làm sao có thể a, hoàng tử điện hạ ngây thơ trong trắng của ta, tại sao lại biến thành tên thái giám mặt dày vô sỉ đó vậy chứ!!!”

“Méo!” Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hổ đột nhiên vang lên làm Hàn Doanh giật nảy mình, nãy giờ Tiểu Hổ vẫn nằm ở trên tay nàng ngủ ngon lành, hèn chi thấy tay nằng nặng, tê tê. Chắc tại nàng ngồi nên làm nó khó chịu tỉnh giấc, mới thét lên thảm thương như vậy. Nàng nghĩ, nàng mang Tiểu Hổ đi, người kia sẽ rất lo lắng, cho nên liền ôm Tiểu Hổ đi vào phòng, định bụng mang nó trao tận tay tứ hoàng tử.

Haizz, hết cách, ai bảo nàng tốt bụng như vậy chứ, lo lắng cho cả kẻ khó ưa đó. Được rồi, thật ra thì đây chỉ là cái cớ thôi, nàng chẳng qua chỉ muốn nhìn lại hắn một lần, rất có thể lúc nãy là nàng nằm mơ, hoa mắt cũng nên.

Lúc Hàn Doanh tiến lại gần phòng ngủ chính thì nghe tiếng của Liễu phi nương nương, trong giọng nói chứa sự lo lắng: “Lạc Nhi, con làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Có tiếng cười khẽ: “Mẹ, mẹ lo lắng quá nhiều rồi, trước mắt bọn sẽ không thể dò ra được điều gì đâu.” Nàng nhớ nàng từng khen giọng nói này thật hay, không hề the thé như những thái giám khác, cũng bởi vậy nên nàng nghĩ hắn ta là thái giám mới vào cung, giọng nói chưa có thời gian biến đổi, hóa ra, không phải...

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, dù thế nào cũng cần hết sức thận trọng.”

“Mẹ, con biết mà... ai?” Từ “ai” cuối cùng, hắn ta hướng cửa cao giọng quát, hiển nhiên là muốn hỏi ai đang ở bên ngoài. Chỉ là nàng không biết tại sao hắn ta lại biết nàng đứng bên ngoài, không phải đang nói chuyện rất “vui” sao?

“Meo~” Tiểu Hổ trong lòng Hàn Doanh thay nàng trả lời, sau đó nhanh nhẹn nhảy đến bên chân cái người mà chẳng biết là hoàng tử hay thái giám kia, cọ cọ làm nũng, không quên meo meo hai tiếng thật dài.

Hai người Liễu Uyển Nghi cùng Cố Mạc Nhiên nhìn thấy Hàn Doanh, sững người, Liễu Uyển Nghi trừng mắt, quát: “Ngươi... ngươi đã nghe hết chúng ta nói chuyện.”

Thấy Liễu phi phản ứng mạnh như vậy, Hàn Doanh không khỏi sắp xếp lại tư duy một chút, cả hoàng cung này, ai cũng biết tứ hoàng tử điện hạ, từ khi sinh ra đã không thể nói, hoàng tử ngày một lớn, nhưng vẫn không khác gì đứa trẻ. Thế nhưng lúc nãy nàng đã nghe thấy hoàng tử điện hạ nói chuyện, biểu cảm một chút cũng không ngốc. A! Đây giống như là nàng đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa. Trong đầu Hàn Doanh hiện liên bốn chữ to đùng: Giết người diệt khẩu.

Liễu Uyển Nghi đang định nói gì đó, đã thấy Hàn Doanh “bụp” một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi lấm lem, gào khóc: “Nương nương, nô tỳ không cố ý, nô tỳ chỉ nghĩ đưa Tiểu Hổ trở lại cho điện hạ, nô tỳ không cố ý nghe trộm người cùng điện hạ nói chuyện. Từng câu từng chữ nô tỳ nói đều là thật, nô tỳ đảm bảo sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, xin nương nương tha mạng, ô ô...” Hàn Doanh quỳ trên đất lén lút tự cấu đùi mình, đau đến nước mắt hai hàng. Thầm nghĩ, nàng thật là xui xẻo, nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, có cho nàng vàng thỏi nàng cũng không dám a, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Trương Diên Lạc lên tiếng: “Được rồi, bổn hoàng tử có nói sẽ giết ngươi sao?” nàng lập tức dừng khóc.

Liễu Uyển Nghi mày đẹp nhíu lại một chỗ: “Lạc Nhi, nếu không trừ khử nàng ta, e sẽ để lại họa.”

“Mẹ, nàng ta dù sao cũng đã cứu con một mạng.”

“Dù thế cũng không thể được, nàng ta đã biết bí mật của con rồi.”

Cố Mạc Nhiên vẫn im lặng, cũng nói: “Điện hạ, nương nương nói rất đúng, mọi sự nên cẩn trọng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK