“Không được.” Liễu Uyển Nghi lập tức phản đối.
“Nàng ta biết con đóng kịch, có thể giúp con đối phó đám người kia, không phải còn có Nghiêm Túc cùng Lý Huệ sao, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Con...” Liễu Uyển Nghi thở dài, bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, con nhớ cẩn thận.” Quay sang Hàn Doanh lập tức biến thành hung dữ: “Ngươi nên ngoan ngoãn, dám đụng đến một sợi tóc của con trai ta, đừng trách ta độc ác.” Nói xong liền phất tay bỏ đi, Cố Mạc Nhiên theo đó rời đi.
Hàn Doanh ngơ ngác nhìn Liễu Uyển Nghi bỏ đi, không phải hồi nãy còn hùng hồn lắm sao, muốn cái gì mà diệt cỏ tận gốc sao? Mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn là đứng lên, phủi bụi, đi theo Liễu Uyển Nghi, còn chưa đi được hai bước đã bị kéo lại, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ngươi đi đâu đấy?”
“A... đương nhiên là đi theo hầu hạ nương nương nha.”
Trương Diên Lạc vô lực đỡ trán, bọn họ nói nhiều như vậy, nàng ta một câu cũng không hiểu sao?
“Ngu ngốc! Ngươi bây giờ chính là cung nữ bên người ta, còn đi đâu.”
Hàn Doanh chậm chạp “A” lên một tiếng, rốt cục đem nghi vấn của mình nói ra: “Ngươi chính là tiểu thái giám kia cũng chính là tứ hoàng tử?”
Trương Diên Lạc gật đầu.
“Ngươi không ngốc, cũng có thể nói chuyện?”
Lại gật đầu, những điều này còn phải hỏi sao, đã rõ như ban ngày rồi.
“Thật sự ta phải ở lại đây sao?”
“Đương nhiên.”
Hàn Doanh lập tức ỉu xìu như cái bánh bao chiều. Ở chung với cái thái giám, a không đúng, là hoàng tử siêu cấp vô sỉ này, nàng thê thảm rồi, hắn ta không đem những ân oán trước kia là trả thù nàng nữa đó chứ. Oa oa, nếu như sớm biết hắn ta không phải là thái giám mà là hoàng tử, nàng nhất định sẽ kính hắn ta như kính phụ mẫu nha, có thể ra vẻ sao, haizz đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà.
Trương Diên Lạc lại hoàn toàn ngược lại, vui vẻ viết rõ trên mặt, ngữ khí ra lệnh: “Bổn hoàng tử khát nước rồi.”
“Nô tỳ rót trà cho người.” Hàn Doanh vội vàng rót trà, tươi cười cung kính dâng lên trước mặt Trương Diên Lạc.
“Lại đây bóp vai cho bổn hoàng tử.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Hàn Doanh nhanh nhẹn đến sau lưng Trương Diên Lạc, bao nhiêu kiến thức đấm bóp từ kiếp trước kiếp này đều lôi ra dùng, không quên nịnh hót: “Điện hạ, nô tỳ có mắt như mù không nhìn thấy núi thái sơn, điện hạ đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nô tỳ trước kia vô lễ chứ!”
Trương Diên Lạc hai mắt lim dim vô cùng hưởng thụ, lười biếng trả lời: “Còn phải xem ngươi thế nào?”
“Điện hạ, người xưa có câu ‘người không biết không có tội’ mà, huống chi nô tỳ cũng đã biết sai rồi, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại, điện hạ tâm chứa thiên hạ, sẽ không vì một chuyện nhỏ mà so đo với nô tỳ đâu đúng không?”
“Hàn Doanh, mấy ngày không gặp, công phu miệng lưỡi của ngươi tăng lên không ít.”
“Điện hạ, quá khen, quá khen.”
Tuy rằng Trương Diên Lạc chưa từng nói sẽ bỏ qua, thế nhưng bộ não của Hàn Doanh tự động đem những tội trạng vô lễ cùng lúc trước của mình xóa sạch không còn một mống.
Nhiều ngày sau, trong cung ai ai cũng biết tứ hoàng tử được Tống đại phu chữa trị bệnh tình ngày ngày càng tốt, mỗi buổi sáng có thể bắt gặp hình ảnh ba người, à không, là hai người một mèo, “vui vẻ chơi đùa” ở trong sân Nam Uyển Cung hoặc là ở ngự hoa viên ngắt hoa bắt bướm.
Hai người một mèo kia không phải ai khác chính là Trương Diên Lạc, Hàn Doanh cùng với Tiểu Hổ. Trong con mắt của cung nữ cùng thái giám chính là vui vẻ dạo chơi, nhưng Hàn Doanh người trong cuộc, một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Hoàng tử điện hạ kia từ khi được Tống đại phu “chữa trị” vui vẻ hơn không ít, càng ngày càng thích kéo nàng chạy nhảy khắp nơi, Tiểu Hổ trung thành tự nhiên cũng đi theo.
Ví như hôm nay, tiết trời đã vào giữa thu, trời se se lạnh, thế mà sáng sớm đã lôi kéo nàng chạy đến ngự hoa viên, làm nàng vừa phải chạy theo vừa la thét kêu hắn mang theo áo, thực mệt chết con người ta.
Vất vả lắm mới mặc được cho hắn cái áo, một người một mèo lại say mê đuổi theo một con bướm sặc sỡ, nàng thở cũng chưa kịp thở đã phải chạy theo bọn họ khắp cái ngự hoa viên. Nhìn đi, nhìn hắn có chỗ nào giống người bệnh, quanh năm chẳng mấy khi xuống giường không, so với người bình thường nàng còn muốn khỏe hơn mấy lần.
“Điện hạ... mệt... mệt chết nô tỳ rồi... đừng chạy nữa.” Hàn Doanh ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi.
Trương Diên Lạc thấy thế, cũng quay lại, cũng ngồi bệt xuống, học theo bộ dạng nàng há miệng thở dốc. Hàn Doanh rất muốn cười, nhưng cười không nổi. Tiểu Hổ cũng ngồi xuống, meo meo hai tiếng tỏ ý chưa chơi đủ.
Thở đã rồi, Hàn Doanh cất giọng: “Điện hạ, không còn sớm nữa, chúng ta...” còn chưa nói xong đã thấy một con chuồn chuồn bay qua, Tiểu Hổ phản ứng mau lẹ lập tức nhảy lên chộp lấy, nhưng không trúng, liền đuổi theo, vừa chạy vừa nhảy cố gắng bắt con mồi. Trương Diên Lạc thấy thế cũng vui vẻ đuổi theo.
Hàn Doanh khóc không ra nước mắt.