Mấy ngày đầu còn có người nói nàng thế này thế nọ, nàng đều nói:
“Ta khuôn mặt không được đẹp, đứng đó cũng chỉ như con sâu làm rầu nồi canh, vẫn là không nên tránh đi thì hơn.” Rõ là ngụy biện thế nhưng lại vô cùng hợp lý, khiến người ta chỉ có thể nghẹn họng tức tối. Lâu dần bọn họ cũng quen.
Thi thoảng Xuân Nhi đi ra ngoài đều liếc về phía nàng, vẻ mặt hậm hực, có vẻ như thấy nàng thoải mái, nàng ta liền không vui. Hàn Doanh làm như không nhìn thấy, dựa vào gốc cây ngủ gà ngủ gật. Từ lúc đến đây không ngày nào nàng được ngủ đủ giấc, không tranh thủ ngủ một chút thì quá thiệt thòi rồi.
Thế nhưng chưa ngủ được lâu, Hàn Doanh đã bị đánh thức.
“Hàn Doanh!” Là tiếng Xuân Nhi.
Hàn Doanh uể oải đáp: “Có nô tì.”
Xét về cấp bậc, nàng vẫn thua nàng ta, cái danh xưng hạ thấp bản thân thế này, lúc đầu Hàn Doanh không muốn nói ra miệng chút nào, nhưng nói nhiều cũng quen. Sau này quyến rũ được tứ hoàng tử rồi đòi nàng ta trả lại gấp mấy lần là được rồi, hà hà.
“Nương nương nói muốn ăn cháo tổ yến, ngươi đi phân phó đi.”
“Được.”
Cứ thế trôi qua mấy ngày, như thường lệ Hàn Doanh lại đang trốn sau một gốc cây ngủ gật, thì có tiếng thái giám từ xa truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm!”
Hàn Doanh nghe liền tỉnh ngủ, nàng đến đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua mặt mũi hoàng thượng thế nào, hôm nay có cơ hội nhất định phải nhìn xem thử rồi.
Nàng nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, bởi vì hoàng thượng đến nên cũng không ai để ý đến hành động này của nàng. Hàn Doanh đứng đó, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc.
Không hổ là vua một nước, tuổi cũng đầu bốn rồi mà vẫn trẻ trung phong độ như vậy, lúc còn trẻ nhất định là rất tuấn tú nha. Chậc chậc, lại nói ông ta chỉ đi gặp người tình mà cũng khoa trương như vậy, đoàn người kia ít cũng phải mấy trăm người. Cũng may mà nàng không phải một trong đám cung nữ đó, mỗi ngày chỉ cần theo chân hoàng đế đi gặp người tình cũng đủ mệt rồi.
Hoàng thượng vừa vào liền nghe giọng nói nũng nịu của Hoa phi vang lên: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Hàn Doanh ở bên ngoài nghe được không tự chủ mà rùng mình, bình thường cũng không thấy bà ta nói đến “mềm mại” như vậy.
Lão hoàng thượng cười: “Ái phi, không cần đa lễ.”
“Không biết ngọn gió nào đưa hoàng thượng ghé thăm chỗ này của thần thiếp?”
“Trẫm đến thăm ái phi của trẫm cũng không được?”
“Tất nhiên là được, thần thiếp ngày ngày đều nhớ mong người.”
“Ái phi ngoan lại đây với trẫm.”
Hàn Doanh nghe đến đây thì không nghe nổi nữa, nói qua nói lại cứ như là đang tập lời thoại ấy. Hoàng thượng đang ở đây, đến Xuân Nhi cũng bị đuổi ra ngoài, xem ra thời gian tới sẽ không có việc gì, nàng liền tìm một chỗ xa xa mà ngủ cho ngon. Cuộc đời nàng vẫn là yêu ngủ nhất.
Lại qua vài ngày, mới sáng sớm Hàn Doanh đã bị gọi đến tẩm cung của Hoa Phi, Xuân Nhi thấy nàng đến liền chỉ cái nồi đất nhỏ trên bàn nói:
“Gần đây tứ hoàng tử không được khỏe, người mang nồi thuốc bổ này đến Nam Uyển cung, thay nương nương hỏi thăm sức khỏe tứ hoàng tứ.”
“Nô tì đã biết.” Nghe đến tứ hoàng tử, mắt Hàn Doanh liền sáng lên, nàng đang lo lắng làm sao tiếp cận người ta, bây giờ chính là cơ hội a.
Lại nghe Xuân Nhi nói: “Đây là thuốc bổ nương nương nhọc lòng chuẩn bị, ngươi nhất định phải thấy tứ hoàng tử uống mới được, hiểu chưa.”
“Nô tì hiểu.”
Lúc này mới nghe Hoa phi lên tiếng: “Ngươi đi đi, làm tốt sẽ có thưởng.”
Lời nói của Hoa phi và Xuân Nhi có chỗ không đúng, thế nhưng Hàn Doanh lúc này đã không còn nghĩ được nhiều đến vậy, nhanh chóng bưng thuốc rời đi.
Hàn Doanh lần đầu được rời khỏi Lam Hoa cung nên rất hào hứng, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, chẳng mấy chốc đã... lạc đường. Lúc Hàn Doanh phát hiện ra thì đã muộn. Từ Lam Hoa cung tới Nam Uyển cung cách nhau khá xa, nàng lại không hề để ý hướng đi, hoàng cung lối đi phức tạp, chỗ nào cũng như chỗ nào, bây giờ chính nàng cũng không biết bản thân nàng đang ở đâu.
Trên tay vẫn còn đang bưng cái khay, bây giờ bị lạc, tay cũng mỏi nhừ. Hàn Doanh liền tìm một chỗ ngồi xuống.