• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đứng sát vào nhau thì thầm to nhỏ, sau đó thì đẩy qua đẩy lại, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng không ai chịu lên tiếng.

Hàn Doanh thấy thế liền thêm một chút tác động: “Đã không ai có gì muốn nói, vậy đành làm phiền Chu trưởng quản vất vả một chuyến vậy.”

Lập tức một trong ba hạ nhân kia tiến lên trước ấp úng nói: “Nương nương, nô tỳ có điều muốn nói.”

“Ồ, ngươi muốn nói gì?”

“Thực ra...” Nàng ta ấp úng: “Nô tỳ có thể nói chuyện riêng với nương nương được không ạ?”

Hàn Doanh im lặng một lát, sau đó mới gật nhẹ tỏ vẻ đồng ý. Tiểu Hoa liền hiểu ý cho tất cả những người khác lui ra ngoài, bản thân thì vẫn thủy chung đứng cạnh Hàn Doanh.

Cửa chính vừa khép lại, người kia lập tức quỳ xuống: “Vòng cổ đó là do nô tỳ lấy trộm, xin nương nương tha tội.”

“Các ngươi cũng biết tội rất lớn sao?” Hàn Doanh đứng dậy đi đến trước mặt nàng ta: “Bây giờ ngươi giao vòng cổ ra, ta sẽ không truy cứu.”

“Chuyện này...”

“Thế nào? Không muốn?”

Nàng ta vội vàng phủ nhận: “Nô tỳ tuyệt đối không có cái gan đó, lấy trộm vòng cổ của người cũng là do nô tỳ bị ép, nếu không người nhà chúng nô tỳ sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ nó đang ở trong tay người kia rồi. Nương nương, cầu xin người tha cho nô tỳ.”

Hàn Doanh ngẩn ra: “Người kia là ai?”

“Thưa... nô tỳ không biết, người nọ không cho nô tỳ biết.”

Hàn Doanh vốn là người hiện đại, không quen với việc hở ra là giết người nên liền phẩy tay, ra hiệu cho nàng ta lui ra. Nàng cũng trở về phòng mình, định bụng tiếp tục giấc ngủ dở dang nhưng lại không thể nào ngủ được.

Hàn Doanh cảm thấy đau đầu không thôi, nàng nhớ rõ bản thân đâu có gây thù chuốc oán ới ai. Vậy mà lại có người muốn nhắm vào nàng thế này.

Sáng sớm, Hàn Doanh đem đôi mắt gấu trúc đi tìm Trương Diên Lạc, tí nữa thì dọa hắn hết hồn: “Ngươi mộng du à?” nói xong liền bị Hàn Doanh lườm một cái sắc lẹm.

“Ta có chuyện cần bàn với ngươi!”

Trương Diên Lạc thấy thái độ nàng nghiêm túc, cũng thu lại vẻ đùa cợt: “Có chuyện gì, ngươi nói đi.”

Hàn Doanh kể sơ lược chuyện đêm qua cùng người bí ẩn kia.

“Ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Trương Diên Lạc trầm ngâm: “Chuyện này không chỉ đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Về phần vòng cổ phỉ thúy kia e là không thể lập tức tìm thấy, trước mắt ngươi hãy hạ lệnh cho hạ nhân không được để chuyện này truyền ra ngoài, chỉ cần không chuyện này không truyền đến tai phụ hoàng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hàn Doanh vừa nghe vừa gật gù: “Được.” Không hiểu sao lo lắng trong lòng cũng theo đó giảm đi rất nhiều.

Trương Diên Lạc đột nhiên nói: “Nương tử, nàng chuyển qua viện của ta đi.”

Hàn Doanh theo quán tính gật đầu, được một nửa thì khựng lại, mở to mắt nhìn Trương Diên Lạc: “Ngươi nói gì?”

Trương Diên Lạc nở nụ cười vô cùng quyến rũ: “Chúng ta là phu thê, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý mà.”

“Không được.” Hàn Doanh ngay lập tức phản đối: “Cái gì gọi là hợp... hợp lý chứ.”

Trương Diên Lạc nhìn nàng lúng túng, bật cười: “Ai cũng biết ta thú ngươi về là để ngươi chăm sóc cho ta, nếu như ngươi cả ngày không thèm đếm xỉa gì đến ta không phải để cho người khác có cái nói ra nói vào hay sao?”

Hàn Doanh ngạc nhiên: “Hả...? Chỉ có vậy thôi sao?”

Trương Diên Lạc cười híp mắt, đưa mặt mình đến trước mặt nàng, đến khi mũi hắn gần như chạm vào mũi nàng mới dừng lại: “Nếu không thì ngươi nghĩ cái gì?”

Hơi thở Trương Diên Lạc phả vào mặt nàng mang theo cảm giác nóng ấm, khiến Hàn Doanh có chút không tự nhiên, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, không tự giác ngửa về phía sau: “Ta... cái gì ta cũng không nghĩ...!”

“Choang...” Tiếng đổ vỡ chói tai lập tức thu hút sự chú ý của hai ngươi trong phòng.

Hàn Doanh nhìn theo hướng tiếng động phát ra liền nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngây ngốc đứng đó không khỏi giật mình, theo phản xạ quay phắt lại nhìn Trương Diên Lạc lúc nãy cũng đang nhíu mày thật sâu.

Trước đó nàng nói muốn ở riêng với Trương Diên Lạc nên đã cho toàn bộ hạ nhân lui ra nhưng không ngờ Tiểu Hoa sẽ... Nhìn nàng bất ngờ đến đánh vỡ đồ thì biết nầng đã nghe được không ít.

Hàn Doanh hết nhìn Tiểu Hoa lại nhìn Trương Diên Lạc. Nàng thật sự không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Cuối cùng vẫn là Trương Diên Lạc lên tiếng: “Tiểu Hoa, ngươi qua đây.”

Tiểu Hoa đang lúng túng, không biết nên làm như thế nào cho phải, nghe vậy thì nhỏ giọng đáp một tiếng: “Vâng” rồi chậm rãi đi đến chỗ Hàn Doanh.

Tiểu Hoa cúi người hành lễ: “Điện hạ.”

Trương Diên Lạc cũng không gấp, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ vào ghế đối diện nói: “Ngươi ngồi đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK