Hàn Doanh đương nhiên biết bọn họ nghĩ cái gì, đối với thái độ nhiệt tình của bọn họ cũng chỉ cười khách sáo, thái độ không nóng không lạnh, sớm muộn gì cũng chán thôi mà.
Đang là mùa hạ, tiết trời nắng nóng kinh khủng, mới sáng thôi mà nắng đến rát da rát thịt, thời tiết thế này, ngủ cũng không ngon, thế nhưng ngoài ngủ ra thì Hàn Doanh chẳng còn biết làm gì hơn, không điện thoại, không ti vi. Haizz thật là chán cái thế giới cổ đại này a.
Theo thói quen, Hàn Doanh tìm một cái cây mát mẻ nhất trèo lên, không ngờ vừa mới yên vị trên cây lại ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp đang cười toe toét, Hàn Doanh bật thốt:
“Tiểu thái giám!”
Nụ cười trên mặt Trương Diên Lạc tắt lịm, không vui nói: “Ta còn lớn hơn ngươi đấy, đừng có động một chút là tiểu này tiểu kia được không?”
“Ngươi bao nhiêu tuổi mà đòi lớn hơn ta?”
Trương Diên Lạc khoanh tay nhìn Hàn Doanh: “Ta 18, còn ngươi?”
Hàn Doanh định nói là 26, nhưng nghĩ lại thân xác này vốn chỉ có 15, 16 tuổi, nói ra chẳng phải là để hắn cười sao, muốn chuyển đề tài, nhưng Trương Diên Lạc đâu có chịu buông tha: “Ngươi nhiều lắm cũng chỉ 17 thôi!”
Hàn Doanh hất cằm: “Tỷ tỷ đây thích gọi thế nào thì gọi, ngươi cấm được à.” Nói xong còn không quên gọi hai tiếng “tiểu thái giám!” làm cho Trương Diên Lạc nghẹn họng, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Lâu không gặp, miệng lưỡi ngươi ngày càng sắc xảo đấy.”
“Quá khen, quá khen!” Hàn Doanh cười đến vui vẻ, cuối cùng Trương Diên Lạc cũng hiểu cảm giác của Xuân Nhi hôm trước, thật không dễ chịu chút nào. Được rồi, nợ này hắn sẽ ghi nhớ, đến một lúc nào đó sẽ đòi lại bằng được!
Trương Diên Lạc lại hỏi: “Ngươi chỉnh Xuân Nhi kia đến thảm, không sợ nàng ta trả thù sao?”
“Nước đến đất ngăn, có gì phải sợ?”
“Không biết ngươi lại dũng cảm như vậy!”
Hàn Doanh lườm lườm, không trả lời, tỏ ý “ngươi nói thừa”, lúc này lại nghĩ đến điều gì, khoanh tay trước ngực, hỏi: “Ngươi không phải chạy đến đây chỉ để nói mấy lời này thôi chứ!”
Trương Diên Lạc cười ha ha: “Đương nhiên không phải, ta đến đây còn có chuyện khác, quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?”
“Đến tìm người cùng ta mừng ta được thăng chức, ngươi cũng nên hành lễ với ta đi, nào nào, làm thử ta xem nào.”
Hàn Doanh tự động bỏ qua vế phía sau, nghiêm túc nhìn hắn từ đầu đến chân: “Ngươi vào cung chưa được bao lâu, cũng có thể thăng chức sao?” Còn muốn tìm nàng chúc mừng? Nàng nhớ không lầm thì đây mới là lần thứ hai gặp hắn nha, thân thiết đến vậy sao?
“Đương nhiên, nói cho ngươi biết...” Trương Diên Lạc ra vẻ thần bí, thì thầm: “Ta đây có người chống lưng là thật, đâu giống như ai kia.”
Hàn Doanh đương nhiên biết hắn ta đang nói móc nàng, cũng không biết tại sao hắn ta lại biết mà cũng không quan trọng lắm, Hàn Doanh không để ý đến hắn nói mỉa, nghiêm túc gật đầu, học theo giọng điệu của Trương Diên Lạc: “Nhìn không ra ngươi lợi hại như vậy!”
“...”
“Cũng chỉ là một cái tiểu thái giám, có thể lợi hại đến đâu chứ.”
“...” Trương Diên Lạc không khỏi nhìn kỹ người trước mắt, lần trước không phải nhìn ngắm nhan sắc của hắn đến ngớ người sao, lần này lại hờ hững như vậy? Hắn kìm không được hỏi: “Ngươi là Hàn Doanh?”
“Đúng a.” Hàn Doanh khó hiểu, đang yên đang lành lại hỏi một câu chẳng ăn nhập.
“Ngươi thấy ta thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp thì có đẹp đấy.” Trương Diên Lạc chưa kịp đắc ý, lại nghe Hàn Doanh nói: “Tiếc là có đẹp đến mấy thì thái giám cũng chỉ là thái giám mà thôi.”
Trương Diên Lạc mím môi không nói, nàng liên tục nhắc nhở hắn là thái giám, cho dù hắn không phải cũng sắp bị nàng làm cho tự ti đến chết rồi.
“Không nói chuyện với ngươi nữa.” Trương Diên Lạc bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Trương Diên Lạc hắn không ngờ lại có ngày đấu khẩu thua một cái nữ nhân, cũng may không có dẫn theo tên kia, nếu không thì cái bản mặt hắn cũng bị nàng hại mất rồi.
Còn lại Hàn Doanh ngồi trên cây ôm bụng không ngừng cười ha ha, vừa cười vừa nói: “Cười chết ta, cười chết ta rồi!” Hàn Doanh này giờ trưng cái vẻ mặt bình tĩnh ra nhưng thực chất là nhịn cười đến nội thương rồi.
Niềm vui lớn nhất của Hàn Doanh ở thế giới này là gì? Chính là trêu chọc thái giám a, hơn nữa là một thái giám xinh đẹp tự dâng đến cửa, có thể bỏ qua sao? Đương nhiên là không rồi. Hàn Doanh nhớ đến vẻ mặt không ngừng thay đổi của thái giám kia, cười đến nửa ngày mới ngừng lại được, cười đến mức cơ miệng cứng ngắc, bụng cũng đau quặn lại, Hàn Doanh không khỏi thở dài: “Cười cũng là một nỗi khổ a.”