• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của nam sinh khiến nhịp tim của cô gái tăng nhanh mãnh liệt.

Cô gái sợ bị nhìn ra điều khác thường, vội vàng cúi đầu.

"Ta... ta tên là Ôn Tịnh." Giọng nói xen lẫn cảm xúc thất lạc.

Vừa nói, Ôn Tịnh liền cầm sách giáo khoa cô cần nhường chỗ cho Vương Hạo Nhiên.

"Hả, là Ôn Tịnh phải không, ta nhớ rồi." Vương Hạo Nhiên lễ phép trả lời.

Tiếp đó, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn Ôn Tịnh lấy một cái.

Tuy rằng Ôn Tịnh này cũng rất xinh đẹp, nhưng nếu không phải là nữ chính, hắn cũng không có hứng thú phản ứng.

Bởi vì không kiếm được điểm phản phái.

Nhưng Vương Hạo Nhiên không biết là Ôn Tịnh nghe được câu nói đơn giản này, trong lòng lại cảm thấy ngọt như mật.

Sau đó, nàng vui vẻ chạy đến chỗ của Vương Hạo Nhiên.

Như thường lệ, nàng sắp xếp đống sách lộn xộn trên bàn của hắn, thưởng thức nét chữ chỉnh tề, ngay ngắn của hắn trên vở bài tập.

Nằm ở trên bàn học, cẩn thận cảm nhận một chút khí tức của hắn còn sót lại.

Ôn Tịnh có chút mê say.

Ngay khi Ôn Tịnh đang đắm chìm trong ngọt ngào, nàng bị một giọng nói chán ghét bên cạnh cắt đứt.

"Bạn học Ôn Tịnh, ta không làm được bài toán này, ngươi có thể dạy ta không?"

Ôn Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tròn vo của một nam sinh.

Nam sinh này tên là Trần Tử Thạch, to béo, tướng mạo trung bình, học lực cũng không tốt.

Ôn Tịnh không muốn để ý đến Trần Tử Thạch, nàng chỉ viết phương pháp giải đề ra một lần, sau đó giao cho Trần Tử Thạch tự tìm hiểu.

Sau đó để lại một câu:

"Ta muốn học bài."

Trần Tử Thạch không tiện tiếp tục đặt câu hỏi, biết điều bỏ đi với vẻ mặt thất vọng, trở về chỗ ngồi của mình.

"Mập, ngươi thích nàng ta hả?" Sở Bạch ngồi cùng bàn trêu chọc hỏi.

"Không có, ngươi đừng nói nhảm." Trần Tử Thạch phủ nhận ngay lập tức.

"Đừng giả bộ, ta nhìn ra được."

"Ngươi phải giữ bí mật, đừng nói linh tinh khắp nơi."

"Bình tĩnh đi, ta cũng nói cho ngươi một bí mật, ta rất thích Hứa Mộ Nhan, chúng ta giống nhau."

"Có vẻ như cả hai chúng ta là đồng bệnh tương liên." Trần Tử Thạch thở dài.

"Ta khác ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ theo đuổi được Hứa Mộ Nhan, nàng sớm muộn gì cũng là người của ta." Sở Bạch tràn đầy tự tin nói.

"Nhìn Vương Hạo Nhiên và Hứa Mộ Nhan đang cùng nhau thảo luận chuyện học tập kìa, còn cười cười nói nói, có lẽ sẽ nảy sinh tình cảm, ngươi làm gì có cửa." Trần Tử Thạch liếc nhìn nam sinh tuấn mỹ ngồi ở phía xa.

"Vương Hạo Nhiên chỉ là một thằng khốn dám làm không dám nhận, sớm muộn gì ta cũng sẽ bóc trần bộ mặt thật của hắn, đến lúc đó Hứa Mộ Nhan còn để ý hắn mới là chuyện lạ." Sở Bạch căm hận nói.

"Vương Hạo Nhiên đúng là rất đáng giận, lúc nào cũng bắt Ôn Tịnh nhường chỗ, cắt ngang việc học tập của nàng. Ngươi cố lên, gắng cua Hứa Mộ Nhan tới tay, ngươi nhất định sẽ làm được." Trần Tử Thạch cũng rất khó chịu.

"Cảm ơn lời chúc tốt lành của ngươi, nếu Hứa Mộ Nhan trở thành bạn gái của ta, ta nhất định sẽ nhờ nàng nói tốt giúp ngươi trước mặt Ôn Tịnh. Với quan hệ của hai người họ, ngươi cũng sẽ có hi vọng cua được Ôn Tịnh đến tay." Sở Bạch vỗ vai Trần Tử Thạch.

"Huynh đệ, đây chính là lời ngươi nói, nhớ kỹ!" Trần Tử Thạch bỗng trở nên hứng trí, hảo cảm đối với Sở Bạch tăng lên rất nhiều.

Tình bạn của đàn ông đôi khi tới nhanh như vậy đấy.

Hứa Mộ Nhan và Ôn Tịnh không chỉ là bạn cùng bàn, còn là hai người bạn vô cùng thân thiết, ở trường họ thường dính nhau như hình với bóng.

Lời nói của Hứa Mộ Nhan có thể rất có trọng lượng với Ôn Tịnh.

"Ngươi phải trả ba vạn nhân dân tệ tiền thuốc men cho ba tên Phạm Kiếm, Phạm Thông, Tần Thọ Sinh kia nhỉ. Đây không phải là số tiền nhỏ, ba mẹ ngươi biết chuyện sẽ cực kỳ tức giận đúng không? Ngươi có định nói không hay thế nào? "

Mối quan hệ giữa Trần Tử Thạch và Sở Bạch ngày càng thân thiết hơn, hắn lập tức quan tâm đến những rắc rối của Sở Bạch.

"Ngày mai là ngày nghỉ, ta có thể tự mình giải quyết." Sở Bạch thấp giọng nói.

"A, ngươi không định đi cướp ngân hàng chứ?" Trần Tử Thạch kinh ngạc.

Hắn nhớ rằng điều kiện gia đình của Sở Bạch rất nghèo.

"Đương nhiên là không, ta định... thắng." Sở Bạch thần bí nói.

"Đánh bạc ư, việc này rất không đáng tin. Ngươi chưa nghe nói mười lần cược chín lần thua sao?"

"Mười lần cược chín lần thua, không phải có thắng một lần sao? Chỉ một lần thắng kia, ta tuyệt đối sẽ chắc thắng, nhưng ta không có đủ vốn." Sở Bạch liếc mắt nhìn Trần Tử Thạch, đột nhiên hỏi: "

"Ngươi có tiền không, cho ta mượn một ít?"

"Có một ngàn."

"Móa, ngươi giàu thế?"

"Làm gì có! Điều kiện của gia đình ta rất bình thường. Đây là số tiền ta dành dụm được hơn nửa năm nay. Ta định đợi sinh nhật Ôn Tịnh tháng này rồi mua một món quà thật tuyệt cho nàng."

"Ngươi cho ta mượn tiền ứng phó nhu cầu khẩn cấp, ta sẽ trả lại cho ngươi trước sinh nhật của Ôn Tịnh."

"Việc này... Được rồi, sau đó ngươi phải trả lại ta đúng hạn đấy."

"Yên tâm đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, nếu không trả được ta sẽ chặt đầu, cho ngươi làm ghế ngồi." Sở Bạch thề son sắt nói.

...

Buổi học hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Ở cổng trường, học sinh lần lượt ra về.

Có nhiều cách để về nhà, cũng như xã hội có nhiều mặt.

Một số người đi xe đạp, một số đi xe buýt, và một số có xe riêng đưa đón.

Một chiếc Cullinan đậu ở cổng trường, hết sức bắt mắt.

Vương Hạo Nhiên chui vào chiếc Cullinan trong ánh mắt ghen ghét ghen tị của đám nam sinh và ngưỡng mộ mê luyến của các nữ sinh.

"Thiếu gia, ngài trực tiếp về nhà sao?" Nam tài xế chừng bốn mươi tuổi cung kính hỏi.

"Trước hãy đến văn phòng thám tử tư gần đây nhất." Vương Hạo Nhiên nói.

Tài xế ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì, trực tiếp khởi động xe.

Không nên hỏi cũng không cần phải hỏi.

Hắn làm tài xế cho nhà họ Vương đã gần mười năm, đạo lý làm người thế nào hắn vẫn hiểu, hắn cũng cần cơm ăn áo mặc, không dại gì mà nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK