Ngày kế tiếp.
Buổi chiều trong thời gian rãnh rỗi, đang lo thi vào đại học nên các học sinh vẫn bận rộn học tập.
Sở Bạch tùy tiện tìm một ít đề, chuẩn bị hỏi bài Hứa Mộ Nhan.
Ôn Tịnh không muốn nhường chỗ ngồi cho hắn, Sở Bạch tất nhiên sẽ tự mình làm, bởi vậy trực tiếp đặt ghế của mình ở bên cạnh bàn học Hứa Mộ Nhan.
Hứa Mộ Nhan không có cảm giác gì với Sở Bạch, vì vậy với hành động của Sở Bạch cảm thấy rất phiền phức.
Hiện tại để thi vào đại học, thời gian của ai mà không quý giá?
Trả lời ngươi là tình cảm, không trả lời ngươi thì phải an phận.
Huống hồ vấn đề mà Sở Bạch hỏi cũng rất đơn giản, có nhất thiết là phải hỏi mình không?
Nhưng mà dù cho Hứa Mộ Nhan không vui, từ nội tâm thiện lương và tình nghĩa bạn học, nàng vẫn sẽ miễn cưỡng trả lời hắn.
Sở Bạch không biết đến tâm trạng biến hóa của Hứa Mộ Nhan.
Cho dù biết, hắn vẫn là sẽ làm như vậy.
Tán gái thì da mặt phải thật dày, dựa theo tâm nguyện của mình mà làm thôi.
Luôn nguyện ý chăm chút cho nữ sinh, sao có thể không cua được nàng.
Chỉ là.
Hứa Mộ Nhan còn chưa mở miệng nói với Sở Bạch, Vương Hạo Nhiên đã tới.
Vương Hạo Nhiên đổi chỗ ngồi với Ôn Tịnh, trực tiếp trở thành bạn cùng bàn tạm thời của Hứa Mộ Nhan, cầm bài thi trong tay, hình như cũng muốn thảo luận vấn đề học tập với Hứa Mộ Nhan.
Sở Bạch tức giận, thầm mắng trong lòng.
Vương Hạo Nhiên này rõ ràng là cố tình phá đám mình, lúc nào cũng làm phiền mình tán gái!
Ngàn vạn lần ngươi đi ban đêm đừng gặp phải ta, bằng không lão tử nhất định sẽ đánh ngươi đến nỗi cả nhà ngươi cũng không nhận ra!
Trong lòng Sở Bạch tức giận, nhưng ngoài mặt không thể hiện, chỉ lạnh lùng nói:
"Kính nhường, ta tới trước."
"Há, phải không? Ta làm xong cái đề này đã, chờ ta hỏi xong Hứa Mộ Nhan, sau đó lại để cho ngươi hỏi." Vương Hạo Nhiên nói.
"Ta cũng muốn hỏi đề." Sở Bạch cãi lại nói.
"Cái nào?"
"Cái này." Sở Bạch tùy ý chỉ vào bài thi.
"Cái này đơn giản mà, để ta chỉ cho ngươi."
Vương Hạo Nhiên cầm bài thi lên, tiếp đó cực kỳ kiên nhẫn giải thích, trong lòng Sở Bạch nín giận, căn bản không nghe vào.
Ước chừng sau ba phút.
"Nghe hiểu chưa?" Vương Hạo Nhiên giải thích xong, hỏi Sở Bạch.
"Ta..."
"Không thể nào, ngươi nghe không hiểu ư? Đề thi này rất đơn giản, lời ta nói cũng đã rất cặn kẽ, nhưng mà không sao, ngươi nghe không hiểu thì ta lặp lại lần nữa." Vương Hạo Nhiên rất có kiên nhẫn.
Nhưng mà Sở Bạch lại không kiên nhẫn như vậy, hắn cũng không có mặt mũi này.
Vương Hạo Nhiên mới nói đề thi này rất đơn giản, hắn rõ ràng lại nghe không hiểu.
Nếu để cho hắn nói tiếp một lần nữa, chẳng phải là bảo mình ngu ngốc sao?
Huống hồ còn có Hứa Mộ Nhan đang ở bên cạnh nhìn.
Sở Bạch tất nhiên sẽ không làm mất thể diện.
"Vương Hạo Nhiên, cảm ơn ngươi!" Sở Bạch nghiến răng nghiến lợi.
"Không cần khách khí." Vương Hạo Nhiên cười như gió xuân ấm áp.
Sở Bạch tức giận vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể xách ghế của mình, không cam tâm quay về chỗ cũ.
Đồng thời Vương Hạo Nhiên cũng nhận được tin báo nhắc nhở của hệ thống.
【 Đinh, ký chủ ngăn cản nhân vật chính Sở Bạch đến gần nữ chính Hứa Mộ Nhan, ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 100 điểm phản phái. 】
Hứa Mộ Nhan nhìn Sở Bạch đi xa, thở ra một hơi.
Sau đó nàng nở nụ cười, nhìn về phía Vương Hạo Nhiên.
“Muốn hỏi ta câu gì thế?”
Độ thiện cảm của Hứa Mộ Nhan với Vương Hạo Nhiên là 20, tức vô cùng thân mật, vì vậy không để ý việc Vương Hạo Nhiên hỏi bài.
“Thật ra ta không có câu nào để hỏi ngươi.” Vương Hạo Nhiên cười cười.
“A…” Hứa Mộ Nhan ngẩn người.
“Người học tốt ở lớp này cũng đâu chỉ có mình ngươi, vì sao Sở Bạch chỉ muốn hỏi bài mỗi mình ngươi?” Vương Hạo Nhiên nói.
“Đây… Chuyện này ta làm sao biết được.” Hứa Mộ Nhan lắc đầu, trong lòng cũng có nghi ngờ, chẳng qua nói ra thì ngượng.
Vương Hạo Nhiên lại trực tiếp vạch trần:
“Sở Bạch căn bản cũng không thật sự muốn hỏi bài ngươi, chỉ là cố ý tiếp cận ngươi mà thôi.”
“Ngươi đừng thiện lương quá, phải hiểu cách từ chối, đừng lúc nào cũng tiêu phí thời gian học tập quý giá của mình để giúp đỡ người khác, lại thiếu nợ người ta.”
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan gật đầu, rất tán đồng lời Vương Hạo Nhiên nói, đồng thời cũng đã có chủ ý.
Nếu như lần sau Sở Bạch lại tìm đến nàng, trừ khi nàng rảnh, nếu không nhất định sẽ từ chối.
“Ngươi cố ý đến chỗ ta nói điều này ư?” Ánh mắt Hứa Mộ Nhan nhìn chăm chú ánh mắt Vương Hạo Nhiên, như muốn nhìn ra được cái gì đó.
Hắn đây là đang quan tâm ta sao?
“Ánh mắt của ngươi là sao? Ta đúng là thường xuyên tới tìm người bàn chuyện học, nhưng ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta có ý với ngươi chứ?
Ta là giáo thảo của trường (hotboy), không biết có bao nhiêu em gái viết thư tình cho ta, ngươi cho rằng mình xinh đẹp nên cảm thấy ta cũng thích ngươi?
Trước đây ta đã nói rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang, ngươi còn cần ta nhắc lại lần nữa sao?” Vương Hạo Nhiên không chút lưu tình đả kích Hứa Mộ Nhan.
Thật sự là hắn có ý với Hứa Mộ Nhan, nhưng chuyện này tuyệt đối không được để Hứa Mộ Nhan nhìn ra. Nếu không khi hắn tiếp cận nàng, nàng sẽ xa lánh, giữ khoảng cách với hắn.
Nói đơn giản là, hắn có thể trêu chọc nàng, nhưng không thể để nàng nhìn ra mình đang trêu chọc nàng!
“Có người ngốc nghếch như ngươi không, đúng là… Thôi, ta làm bài tập, không để ý tới ngươi nữa!”
Hứa Mộ Nhan bị nói cho đỏ cả mang tai, quay đầu, không muốn nhìn Vương Hạo Nhiên.