Có thể ở chung với nam sinh mình yêu thương sâu sắc, lại có nhiều tiền sài như vậy.
Càng ngày Ôn Tịnh càng cảm thấy mình lựa chọn ở cạnh Vương Hạo Nhiên là quyết định quá sáng suốt.
"Ta đưa ngươi trở về."
Vương Hạo Nhiên đang muốn để tài xế khởi động xe.
Nhưng mà Ôn Tịnh bỗng nhiên nắm tay Vương Hạo Nhiên ẩn ý đưa tình mà nói:
"Honey, ta rất nhớ ngươi..."
"Ngươi bình phục rồi à?"
"Chưa."
"Vậy để ta đưa ngươi trở về, hôm nay ngươi khóc lâu như vậy, không mệt sao?"
"Ta... Ta không có việc gì hết." Ôn Tịnh ủ rũ nói.
"Vậy để ta đưa ngươi vào khách sạn trước, ta có chút việc cần làm, một lát nữa ta lại tới tìm ngươi."
Vương Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy phụ thân mình thật là sáng suốt, suy tính sẵn đưa cho mình một tấm thẻ VIP
Có cái này rồi không cần đặt trước, trực tiếp đến là được.
"Ừm, được rồi!"
Ôn Tịnh tung tăng gật đầu, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người nhà.
——
Hứa Mộ Nhan vừa về đến nhà đã xông vào tắm, xua tan vẻ mệt mỏi.
Đi qua phòng khách, phụ thân vẫn đang xem TV.
"Phụ thân, ta về phòng ngủ đây." Hứa Mộ Nhan nói.
"Nhan Nhan, chờ một chút, phụ thân có lời này muốn nói với ngươi." Hứa phụ vẫy tay.
"Người muốn nói gì?" Hứa Mộ Nhan có chút hiếu kỳ.
"Trong lớp của ngươi có người tên là Sở Bạch sao."
"Đúng vậy, phụ thân làm sao biết được? !"
"Ta đã gặp hắn ở trong Cục cảnh sát."
"Hắn phạm tội gì?"
"Không phải." Hứa phụ lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ tán thưởng:
"Trường học các ngươi có một học sinh tố cáo một đám người ngoài vòng luật pháp, việc này ngươi nên biết chứ, vụ án này do ta đảm nhận, học sinh tố cáo kia chính là Sở Bạch."
"A, là hắn sao." Hứa Mộ Nhan biểu hiện bình thường.
"Nhan Nhan, ta trông ngươi có vẻ không ưa Sở Bạch cho lắm?"
"Hắn muốn cưỡng ép bạn thân ta, ta hận không thể đánh hắn đây này."
"Có chuyện như vậy sao? Ngươi kể tại tình huống cặn kẽ cho ta nghe." Hứa phụ nói.
Hứa Mộ Nhan nói thông tin có được từ Ôn Tịnh cho phụ thân.
"Bạn thân kia của ngươi chỉ nghe thấy tiếng, còn đụng phải tóc của đối phương, điều này cũng không thể chứng minh người kia nhất định là Sở Bạch." Hứa phụ phát tác bệnh nghề nghiệp.
"Nhưng hắn đã thừa nhận."
"Dựa theo tình huống ngươi miêu tả, tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Sở Bạch, mà nữ sinh kia chấp nhận giải quyết bằng hình thức để Sở Bạch xin lỗi, Sở Bạch tránh phiền toái mới lựa chọn chấp nhận, điều này rất bình thường."
"Phụ thân, ngươi có vẻ rất che chở Sở Bạch." Hứa Mộ Nhan không hiểu.
"Ta tuy chỉ mới gặp Sở Bạch một lần, nhưng ta có thể khẳng định hắn không phải loại người này, trong đó có lẽ đã có hiểu lầm gì rồi." Hứa phụ nói.
"Chẳng nhẽ là Tịnh Tịnh sai?" Trong đầu của Hứa Mộ Nhan bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này.
Do tính chất công việc của phụ thân, mỗi ngày phải giao tiếp với đủ loại phần tử ngoài vòng luật pháp, nên hắn nhìn người cực kỳ chuẩn.
Phán đoán của phụ thân, Hứa Mộ Nhan tất nhiên tin.
Mà Hứa Mộ Nhan cũng tin, bạn tốt của mình không cần phải nói dối làm gì.
Nhưng mà chuyện đã qua được một thời gian, không cần thiết phải để ý.
Hứa Mộ Nhan bỏ đi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên hỏi:
"Phụ Thân, vì sao ngươi lại nhắc đến Sở Bạch thế?"
"A, là ta hồ đồ, nói xong suýt nữa quên mất." Hứa phụ vỗ cái trán, lập tức ngón tay chỉ lên điện thoại trên bàn trà:
"Sở Bạch vừa mới gọi điện thoại cho ngươi, lúc ngươi tắm rửa, phụ thân đã nghe máy một lúc, ta bảo hắn là chốc ngươi về sẽ bảo ngươi gọi lại."
"Sao chứ?" Hứa Mộ Nhan cực kỳ không tình nguyện.
"Không phải ngươi muốn làm phụ thân thất tín chứ..." Hứa phụ vẫy tay.
Hứa Mộ Nhan bất đắc dĩ chỉ có thể quay lại gọi một cú điện thoại, mở cả loa ngoài.
Giây sau Sở Bạch đã nghe máy.
"Là thúc thúc hay là Hứa Mộ Nhan vậy?"
"Là Nhan Nhan." Hứa phụ giúp nữ nhi trả lời một tiếng.
Hứa Mộ Nhan nhịn không được liếc phụ thân một cái, lập tức mở miệng nói:
"Ngươi có chuyện gì muốn nói?"
"Hứa Mộ Nhan, ta thật sự không có làm gì Ôn Tịnh hết, ta bị oan!" Sở Bạch vội vàng giải thích.
Tất nhiên nếu Ôn Tịnh đã nói cho Trần Tử Thạch, thì bạn thân Ôn Tịnh là Hứa Mộ Nhan khẳng định cũng sẽ biết việc này.
Sở Bạch không sợ trở mặt với Trần Tử Thạch, nhưng sợ bị Hứa Mộ Nhan chán ghét.
Bởi vậy sau khi kết thúc giờ học buổi tối, Sở Bạch đợi Hứa Mộ Nhan về đến nhà liền sử dụng điện thoại di động gọi cho Hứa Mộ Nhan, muốn nói sự thật cho Hứa Mộ Nhan biết.
"Lời nói rất kiên định, nói chuyện không bị ngắt quãng, chắc là nói thật rồi." Bệnh nghề nghiệp của Hứa phụ lần nữa phát tác, nhịn không được phê bình một chút, đồng thời còn nói với nữ nhi:
"Nhan Nhan, tên tiểu tử Sở Bạch này có khi là vô tội thật."
"Cảm ơn Hứa thúc thúc! Hứa Mộ Nhan, ngươi cũng sẽ tin tưởng ta vô tội, đúng không?" Sở Bạch trong điện thoại xúc động nói.
"Điều này đã không còn quan trọng, ngươi nên nghĩ đến kỳ thi thử mấy ngày sau đi." Hứa Mộ Nhan không muốn vì việc này rầu rỉ.
"Thi thử ta không lo, khoảng thời gian này ta cực kỳ chuyên tâm học tập, kỳ thi thử liên hợp ít nhất ta có thể lọt vào mười hạng đầu." Sở Bạch tràn đầy tự tin nói
"Khoác lác!" Hứa Mộ Nhan bĩu môi.
Mười hạng đầu của lớp đều là học sinh khá giỏi, tất cả đều là có cơ hội cực lớn, có khi nhiều người còn cùng một hạng.
Trước đây Sở Bạch ở dưới chót, lần kiểm tra thành tích của tháng trước chỉ được trung bình mà thôi, vẫn thuộc về hàng ngũ "Học sinh kém", thoáng cái vào mười hạng đầu, căn bản là chuyện không thể nào.
"Ta không có khoác lác, ngươi không tin thì chúng ta đánh cược, nếu như ta có thể vào top mười của lớp thì ngươi sẽ là bạn gái của ta, nếu như ta thua, ta mặc cho ngươi xử lý, dám cược không?" Sở Bạch nói.