• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tân lão sư.”

Bên cạnh bỗng truyền tới tiếng học sinh lễ phép thưa hỏi, Tân Lương Tài quay đầu nhìn một cái, suýt chút nữa bay hồn phách.

“Vương... Vương Hạo Nhiên đồng học, có chuyện gì không?” Da mặt Tân Lương Tài co quắp, run giọng nói.

“Không có việc gì, chỉ là tâm huyết dâng trào muốn nói chuyện vài câu với Tân lão sư.” Vương Hạo Nhiên cười cười, quay người đi phía trước.

Tân Lương Tài chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

Không bao lâu, hai người tới sân thể dục.

“Ta không còn quấy rầy Tống lão sư nữa, vừa rồi ra khi phòng thi ngẫu nhiên gặp được nàng, thậm chí ngay cả gọi ta cũng không dám gọi, không tin ngươi có thể hỏi Tống lão sư, ngươi bỏ qua cho ta đi.” Tân Lương Tài nhịn không được mở miệng nói trước.

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy phản ứng này của Tân Lương Tài, không khỏi có chút buồn cười:

“Tân lão sư, ta đã biết, ngươi chớ căng thẳng, ta tìm ngươi cũng không phải là muốn nói chuyện này.”

Trấn an cảm xúc Tân Lương Tài xong, hắn đi thẳng vào vấn đề chính:

“Ta biết ngươi cũng là một trong những giám thị, trong phòng thi ngươi coi thi, có học sinh tên Sở Bạch đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi khi ở phòng thi hắn còn hết nhìn đông tới nhìn tây, ta có nói hắn một chút.” Tân Lương Tài gật đầu nói.

“Nhìn đông nhìn tây à?” Vương Hạo Nhiên cười thầm, hiểu rõ đây là Sở Bạch đang quen thuộc hoàn cảnh phòng thi, thuận tiện gian lận.

“Vậy lúc ngươi coi thi, nhớ chú ý một chút Sở Bạch này, nhất định phải chú ý vào hắn, không cho phép hắn nhìn đông nhìn tây, một lần cũng không được!”

“Được, ta nhất định sẽ coi hắn thật kỹ.” Tân Lương Tài gật mạnh đầu, lập tức đáp ứng.

Hắn là giám thị, nhìn một học sinh mà thôi, chuyện này thật sự là đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Vương Hạo Nhiên hỏi WeChat của Tân Lương Tài, sau đó chuyển 5 vạn đồng cho hắn.

“Bạn học Vương, không, Vương thiếu, ngươi đây là...”

Tân Lương Tài có hơi ngơ ngác.

“Đây chỉ là một nửa, sau khi chuyện đã thành công sẽ còn có một nửa còn lại, nhưng nếu như ngươi không coi chừng được Sở Bạch, thì tự gánh lấy hậu quả!”

Vương Hạo Nhiên quẳng sang một câu dọa nạt.

Ngăn cản Sở Bạch ăn gian, chuyện này rất quan trọng, hắn không muốn có bất kỳ sơ xuất nào.

Nếu như Tân Lương Tài chỉ đáp ứng miệng mà không làm theo, vậy cũng không tốt.

Nên là hắn Tân Lương Tài một chút lợi lộc, tăng thêm một phần cảnh cáo.

Tân Lương Tài nhất định sẽ nghe lời.

Dù gì chuyện này đối với Tân Lương Tài cũng không phải là việc gì trái lương tâm và vi phạm đạo đức.

Tân Lương Tài chỉ cần vận dụng quyền lợi giám thị như bình thường.

“Yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo ý Vương thiếu!”

Tân Lương Tài không kịp chờ đợi, click xác nhận chuyển khoản trên điện thoại di động, vui mừng vô cùng.

——

Thời gian tự học buổi tốt đến .

Ngày mai sẽ là kỳ thi thử, tiếng chuông trường học cũng được điều chỉnh.

Bây giờ đã đến thời gian tự học buổi tối, nhưng không có tiếng chuông vào học.

Lớp 12, có lớp vẫn đang tự do hoạt động, nhưng có lớp bị chủ nhiệm lớp quản giáo, vẫn tự học buổi tối như thường.

Rất không may.

Lớp Vương Hạo Nhiên lại thuộc về cái sau.

Bây giờ Tống Trinh Vũ đang ngồi trên bục giảng, vừa viết giáo án, vừa nhìn các học sinh.

Ngoài phòng học, tất cả đều là tiếng học sinh vui đùa ầm ĩ .

Dần dần, trong một số lớp còn truyền ra tiếng hát.

Hình như có lớp học đang được chủ nhiệm lớp cử hành hoạt động gì đó.

Sau khi tiếng hát ngừng lại, tiếp theo là một tràng tiếng vỗ tay.

Động tĩnh bên ngoài quá lớn, căn bản không thể nào yên tĩnh tự học được.

Tống Trinh Vũ nghe không nổi nữa, trong lòng thở dài, nói:

“Được rồi được rồi, ngày mai sẽ là kỳ thi thử, cũng không thể làm các ngươi quá căng thẳng, các ngươi cũng tự do hoạt động đi, cứ thả lỏng tâm trạng.”

“Tống lão sư vạn tuế!”

“Tống lão sư anh minh!”

Trong phòng học truyền ra rất nhiều tiếng hô to.

“Nhỏ tiếng một chút, cũng đừng ra ngoài chạy lung tung, các ngươi cũng có thể học theo một số lớp khác, tổ chức hoạt động gì đó, văn nghệ chút.” Tống Trinh Vũ cũng không muốn các học sinh chơi quá mức.

“Nếu không thì hát đi, Tống lão sư ngươi khai màn.”

“Cái này được cái này được!”

...

Phía dưới một mảnh học sinh gây rối.

Trong phòng học có lên lớp dùng hơn truyền thông máy tính, hơn nữa phối hữu microphone.

Ca hát thật là một kiện ý đồ không tồi.

“Ca hát có thể, nhưng ta không hát, các ngươi hát, ta cổ vũ cho các ngươi.” Tống Trinh Vũ Liên vội vàng khoát tay.

Giọng nàng lớn, ca hát bình thường đều chỉ dựa vào rống, ở trước mặt bạn bè hát chơi chơi thì cũng thôi đi, nếu là ở trước mặt học sinh, vậy thật mất thể diện.

Tống Trinh Vũ cự tuyệt, các học sinh đương nhiên không cưỡng cầu.

Bởi vậy mọi người chỉ có thể chuyển đối tượng.

“Ủy viên học tập lên đi!”

Có người gây rối hô một tiếng.

“Không không, ta cũng không được, ta là ủy viên học tập, cũng đâu phải ủy viên văn nghệ, ta không hát đâu.” Hứa Mộ Nhan cũng cự tuyệt.

“Ủy viên văn nghệ đâu?”

Mọi người dời ánh mắt, nhìn về phía Vương Hạo Nhiên.

Không sai, hắn chính là ủy viên văn nghệ.

Bị ánh mắt của mọi người tập trung vào, Vương Hạo Nhiên chẳng những không khẩn trương, thậm chí còn hơi mừng thầm.

Hắn đã sớm không thể chờ đợi hơn nữa có được không?

“Vương Hạo Nhiên!”

“Vương Hạo Nhiên!”

Vương Hạo Nhiên còn chưa lên tiếng, chung quanh liền vang lên từng tiếng hô của nữ sinh.

Là hotboy trường, người hâm mộ của Vương Hạo Nhiên có nhiều lắm.

Các nàng nghe thấy Vương Hạo Nhiên muốn hát, lập tức kích động vô cùng.

“Dáng dấp đẹp trai thôi, hát chắc gì đã tốt? Một đám nữ nhân nông cạn, gào thét cái gì.” Sở Bạch vô cùng khinh thường.

Hắn không tin Vương Hạo Nhiên còn có thể ca hát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK