• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xung quanh kinh ngạc ngây ngốc.

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã thay Vương Hưởng và Chân Lệ cảm thán thở dài.

Công tử Vương gia này nhìn thật giống như một tên ngu đần không biết sài tiền.

Vừa mới nãy đã có người thua lỗ 95 vạn, hắn lại còn muốn mở nguyên thạch.

Mới hai mươi tuổi, cứ như vậy đã phá của.

Tương lai cho dù kế thừa tài sản mấy chục tỷ, phỏng chừng không bao lâu cũng sẽ bị mất toàn bộ.

Lúc mọi người ở đây nghĩ như vậy, dưới sự cố gắng của thợ mở đá, diện mạo thật sự của nguyên thạch kia cũng nhanh chóng được lộ ra.

Trong nguyên thạch được cắt có thể thấy được ngọc thạch xanh biếc trong suốt không tạp chất.

"Đường tổng, ngọc này nhìn thật đẹp, có đáng giá 60 vạn không?" Bên cạnh có người hiếu kỳ hỏi.

"60 vạn? Ít nhất phải có trị giá 300 vạn!" Đường Băng Vân mở to hai mắt nhìn, cẩn thận quan sát vết cắt của nguyên thạch lộ ra.

Bởi vì nguyên thạch không lộ ra toàn bộ, giá cả cuối cùng chưa thể phán đoán được hết, nhưng mà lấy mắt nhìn của Đường Băng Vân, tuyệt đối sẽ không thấp hơn 300 vạn.

Đường Băng Vân vừa dứt lời, toàn trường một mảnh xôn xao.

Bọn họ khó có thể tin nhìn Vương Hạo Nhiên.

Kỳ thực Vương Hạo Nhiên cực kì bình tĩnh, hắn đã nhìn thấy ngọc thạch bên trong nguyên thạch.

Nhưng mà để không khiến người ta chú ý, hắn vẫn ra vẻ kinh ngạc hô lên:

"Ta… Ta kiếm lời rồi phải không?"

"Kiếm lời lớn rồi!" Đường Băng Vân nói.

Sư phụ mở đá tiếp tục, cắt hết các phần dư thừa ở mặt ngoài nguyên thạch, ngọc bên trong sắp lộ ra hết.

Đường Băng Vân bảo người cân, rồi để cho sư phụ chuyên nghiệp trong xưởng đánh giá, cuối cùng đưa ra giá 350 vạn.

"Oa a, ta kiếm lời 290 vạn." Vương Hạo Nhiên kích động lên:

"Chơi vui thật, ta còn muốn chơi nữa!"

Vương Hạo Nhiên tranh thủ thời gian lại "tùy ý" chọn một khối nguyên thạch.

"Khối nguyên thạch này 300 vạn, lỡ như không nay mở ra phế thạch, ngươi chẳng những không thắng, ngược lại phải đưa thêm 10 vạn, nếu không đổi cái khác đi?" Đường Băng Vân ngăn cản nói.

"Không sao, Đường a di, cái nguyên thạch này cũng không phải ta mở, chính là ngươi mở, nếu ta mở ra phế thạch thì cũng là gián tiếp tiết kiệm tiền cho ngươi nha, thua ta cũng vui vẻ."

Vương Hạo Nhiên biểu tình hồn nhiên, hoàn toàn không có một chút cảm giác giả tạo nào.

"Cái miệng nhỏ của ngươi biết nịnh đấy." Đường Băng Vân có hơi cảm động.

"Sư phụ này, ngươi nhanh lên một chút!" Vương Hạo Nhiên thúc giục thợ mở đá.

“Có… Có ngay đây." Sư phụ mở đá gật đầu, tay run nhè nhẹ.

Hắn tuy là lão sư phụ, nhưng mà nguyên thạch mắc như vậy vẫn là lần đầu tiên mở, khó tránh khỏi có hơi căng thẳng.

Nhưng mà rất nhanh sư phụ mở đá đã điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.

Mấy phút sau, mặt cắt của nguyên thạch hiện ra.

Mặt cắt không có chút màu xanh ngọc nào.

Đây không phải một điều tốt, khối nguyên thạch này có thể là phế liệu.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng có chút thổn thức nhìn Vương Hạo Nhiên.

Kiếm lời 290 vạn còn chưa đủ sao? Còn nhất định muốn bù vào tiền kiếm được, trả lỗ 10 vạn.

"Hạo Nhiên, cho dù là phế liệu thì Đường a di cũng sẽ không để ngươi lỗ, 10 vạn kia để ta giúp ngươi trả." Đường Băng Vân cư xử như trưởng bối rộng lượng, an ủi nói.

"Là phế liệu sao? Như vậy thì tốt, là tự ta thua lỗ, Đường a di không bị." Trên mặt Vương Hạo Nhiên hoàn toàn không có một chút đau lòng nào, thậm chí còn rất vui vẻ.

Kiếm được một khoản lớn, có thể không vui sao?

Tất nhiên Đường Băng Vân không biết ý nghĩ trong nội tâm của Vương Hạo Nhiên, nghe Vương Hạo Nhiên nói như vậy, trực tiếp tin là thật.

Bởi vì nụ cười Vương Hạo Nhiên giống như thật lòng từ trong tâm, tuyệt đối không giả vờ.

Trái tim Đường Băng Vân lãnh đạm lại trở nên ấm áp.

Hôm nay mình với đứa bé này chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng lại đối với mình rất tốt.

Thật không ngờ, Chân Lệ tỷ lại có nhi tử ưu tú, chân thành, hồn nhiên đến vậy.

【 Đinh, độ thiện cảm của nữ chính Đường Băng Vân đối với kí chủ +10, độ thiện cảm trước mắt là 20. (Vô cùng thân mật)】

【 Đinh, kí chủ làm ảnh hưởng hướng đi của nội dung truyện, thu được 200 điểm phản phái. 】

"Hạo Nhiên, nghe Chân Lệ tỷ nói, ngươi đang học ở trường trung học Thuỷ Trạch, ta là thành viên hội đồng trường của Tập đoàn Giáo dục Thuỷ Trạch, sau này ở trường học nếu như có người bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta, ta nhất định sẽ thay ngươi trút giận." Đường Băng Vân trịnh trọng nói với Vương Hạo Nhiên.

"Cảm ơn Đường tiểu thư." Vương Hạo Nhiên lộ ra nụ cười ánh nắng

"Là Đường a di." Đường Băng Vân sửa lại.

"Đúng đúng, cảm ơn Đường a di." Vương Hạo Nhiên cười gật đầu.

Nhưng trong lòng lúng túng vô cùng.

Đường Băng Vân này chỉ lớn hơn hắn có bốn năm tuổi mà thôi, để mình gọi nàng là a di, nàng cũng không thấy xấu hổ sao?

Nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào, ai kêu nàng có bối phận lớn, tạm thời mình không thể đắc tội nàng.

Sư phụ mở đá chỉnh vị trí, cắt nguyên thạch lần nữa.

Mấy phút sau, không khí hiện trường cứ như là ong vỡ tổ.

"Đây… Đây là pha lê Đế Vương Lục!"

Sư phụ mở đá sợ hãi kêu một tiếng.

Hắn làm công việc này đã hơn bốn mươi năm, trước kia trong nghề đã từng một lần mở ra pha lê Đế Vương Lục, không ngờ hôm nay lại đụng phải.

Sư phụ bắt đầu làm đâu chắc đó, không bao lâu nguyên thạch được hiện ra toàn bộ.

Nhìn mức độ lớn nhỏ của ngọc thạch thì một khối này so với khối trước kia hắn mở ít nhất phải lớn gấp hai lần.

"Khối pha lê Đế Vương Lục này có lẽ khoảng 60 triệu trở lên!" Đường Băng Vân dứt lời, trong lòng lập tức dâng lên một chút tiếc nuối.

Khối nguyên thạch này là nàng dùng 300 vạn mua được.

Nếu như Vương Hạo Nhiên không chọn, khẳng định là nàng đã kiếm lời lớn.

Nhưng mà sau khi Đường Băng Vân dấy lên suy nghĩ này, lập tức trách mắng bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK