"Ôn Tịnh, tại sao ngươi lại muốn hãm hại ta, ta có thù gì với ngươi?"
Ôn Tịnh không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát không nói gì, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Cay quá, đau quá đi, hu hu...
Ôn Tịnh bây giờ rất khó chịu.
Tống Trinh Vũ nhìn thấy cũng đau lòng.
"Ta hiểu rồi, là Vương Hạo Nhiên sai ngươi làm có đúng hay không?" Sở Bạch bỗng nhiên hiểu ra.
"Sở Bạch, đủ rồi, bản thân phạm sai lầm còn không chịu thừa nhận, lại còn vu oan cho Vương Hạo Nhiên!" Tống Trinh Vũ lập tức nổi giận..
Vương Hạo Nhiên ưu tú trên rất nhiều lĩnh vực, sao có thể làm ra chuyện này?
Điều đó không có khả năng!
【 Đinh, kí chủ ở phía sau khống chế, phá hoại ấn tượng của nữ chính về nhân vật chính Sở Bạch, ảnh hưởng đến nội dung gốc của truyện, thu được 200 điểm phản phái. 】
Vương Hạo Nhiên ngồi học trong lớp tự học buổi tối, đắc ý nhận lấy phần thưởng.
"Sở Bạch, cho ngươi cơ hội cuối để ngươi thừa nhận sai lầm, nếu ngươi vẫn không biết hối cải thì ta sẽ bảo cao tầng của trường học xử lý." Tống Trinh Vũ rất thất vọng về Sở Bạch.
"Tống... Tống lão sư, đừng… đừng, ta không muốn làm lớn chuyện... Nếu không ta... Ta thật... Thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác."
Ôn Tịnh nhớ đến lời dặn dò của Vương Hạo Nhiên, đừng làm lớn chuyện, cho nên mở miệng ngăn cản đề nghị của Tống Trinh Vũ.
Vương Hạo Nhiên làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân.
Nếu như làm lớn chuyện, lọt vào tai của cao tầng trường học, lão hiệu trưởng kia khẳng định sẽ biết.
Sở Bạch từng giúp lão hiệu trưởng, chuyện sẽ lại lần nữa phí công.
Dựa theo hướng đi của truyện, lão hiệu trưởng sẽ thành người ủng hộ ngoan cố của Sở Bạch, là một công cụ trong tay nhân vật chính, đặc biệt sẽ thay nhân vật chính dọn dẹp, xử lý các nguy cơ.
Chuyện đánh người lần trước đã chứng minh được điều này..
Lão hiệu trưởng sau khi biết việc này, khẳng định sẽ nghĩ hết cách để chứng minh Sở Bạch trong sạch.
Nếu như đưa chuyện này cho cơ quan chuyên nghiệp, dùng khoa học kỹ thuật hiện đại, nhất định có thể làm cho Sở Bạch thoát khỏi tình nghi.
Dù sao, Sở Bạch thật sự cũng chỉ đi một vòng qua phòng ngủ của nữ sinh mà thôi..
Bằng chứng hiện hữu sẽ không gạt người.
"Ôn Tịnh, ngươi chắc chắn chứ?" Tống Trinh Vũ hỏi.
"Vâng, Tống lão sư, ta nghĩ kỹ rồi, chắc là do Sở Bạch nhất thời xúc động mới có hành động như vậy, dù sao đã học cùng một trường, ta cũng không muốn làm khó hắn.
Hơn nữa chuyện này mà truyền ra, ta cũng sợ sẽ bị người khác đàm tiếu dù cho ta là người bị hại, nhưng mà Sở Bạch nhất định phải thành tâm xin lỗi ta!"
"Được rồi, ta tôn trọng suy nghĩ của ngươi." Tống Trinh Vũ gật đầu, lập tức nhìn về phía Sở Bạch, lạnh lùng nói:
"Còn đợi ta ấn đầu ngươi xuống để ngươi xin lỗi sao?"
Sở Bạch vừa tức giận lại vừa vui.
Nguyên nhân giận dữ đương nhiên là vì bị người khác bị hãm hại.
Mà vui là vì chuyện này có thể giải quyết trong bí mật, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Chỉ nói một câu xin lỗi mà thôi, cũng đâu mất đi miếng thịt nào.
"Bạn học Ôn Tịnh, thật xin lỗi."
Cùng lúc đó.
【 Đinh, nhân vật chính Sở Bạch cúi đầu trước thế lực phản phái, chúc mừng kí chủ thu được 300 điểm phản phái, hào qaung nhân vật chính Sở Bạch -30, hào quang phản phái của kí chủ +30. 】
Vương Hạo Nhiên lần nữa thu được thông báo từ hệ thống.
——
Sở Bạch cùng Ôn Tịnh lần lượt đi vào lớp học.
Lúc này Ôn Tịnh đã không còn khóc, nhưng bên trong con ngươi vẫn còn hồng hồng.
Ngoài Vương Hạo Nhiên ra, những học sinh khác trong lớp còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bộ dáng của Ôn Tịnh hiển nhiên là đã chịu ủy khuất rất lớn.
"Tịnh Tịnh, chuyện gì xảy ra?" Hứa Mộ Nhan ân cần hỏi thăm.
Ôn Tịnh kể lại chuyện Sở Bạch “bỉ ổi”.
Sắc mặt Hứa Mộ Nhan đại biến.
【 Đinh, kí chủ điều khiển phía sau, thành công phá hoại quan hệ nhân vật chính Sở Bạch với nữ chính Hứa Mộ Nhan, ảnh hưởng đến nội dung truyện đã định trước, thu được 200 điểm phản phái.】
【 Độ thiện cảm của nữ chính Hứa Mộ Nhan đối với nhân vật chính Sở Bạch -20, độ thiện cảm trước mắt -30. (Vô cùng chán ghét)】
Vương Hạo Nhiên lại nghe thấy thông báo của hệ thống, thu hoạch hết đợt này tới đợt khác.
Nhưng mà dựa theo âm mưu của hắn, có lẽ còn có một đợt thu hoạch nữa.
Lúc này.
Tống Trinh Vũ mặt lạnh đi tới phòng học, lấy giáo án trong tay vỗ vào bàn giáo viên.
Học sinh trong phòng học giật nảy mình.
Mặt chủ nhiệm lớp rất xấu, sao cứ như là ăn phải thuốc nổ vậy?
"Trước hết dừng việc lại."
Tống Trinh Vũ bỗng nhiên lên tiếng, các học sinh đều tự giác khoanh tay, ai cũng không dám động chạm với vị chủ nhiệm khó tính này.
Không thể không nói, Tống Trinh Vũ phí hết tâm tư, giả vờ giả vịt xây dựng hình tượng lão sư bạo lực này rất có tác dụng, có thể tuỳ tiện hù dọa đám học sinh này.
"Nói cho các ngươi biết hai tin, chiều chủ nhật này không được nghỉ." Tống Trinh Vũ mở miệng nói.
Trong phòng học lập tức vang lên một mảnh tiếng kêu rên.
Chương trình học cấp ba rất khẩn trương, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ mà thôi, dù là ngày chủ nhật thì chỉ được nghỉ nửa ngày.
Nửa ngày nghỉ chủ nhật cũng không còn, điều này mang nghĩa phải liên tục học hơn nửa tháng.
Đúng là hành hạ người, thật mệt mỏi.
Ngay cả người thích học tập như Hứa Mộ Nhan cũng cảm thấy có chút buồn bực.
"Yên lặng!"
Tống Trinh Vũ chỉ nói hai chữ, lập tức khiến tiếng kêu ai oán trong phòng học dừng lại.
"Lão sư, còn tin khác là gì?" Hứa Mộ Nhan cả gan hỏi.
"Hai ngày cuối của tuần này, toàn bộ trường đại học và cao đẳng kết hợp với thành phố Thanh Linh ra đề cho kì thi thử lần này." Tống Trinh Vũ đáp lại.
Dứt lời, tự nhiên trong phòng học có thêm cảm giác khẩn trương.
Góc nhỏ bên phải trên bảng đen, chữ "Thi đại học đếm ngược 53 ngày" được dùng phấn màu đỏ viết, giờ phút này cũng thay đổi đến giật mình.