Minh Dương Dung đánh mắt qua hướng ông nói, người đàn ông cao lớn, mỹ miều đang cùng con gái bà tay trong tay khiêu vũ. Dưới ánh đèn vàng dịu của hội trường được ưu ái rọi vào đôi nam nữ, âm nhạc vang lên đầy trong trẻo, bộ lễ phục chỉnh chu thướt tha hút mắt theo điệu nhảy cổ điển. Cặp trai gái chính giữa kia, người nam tính, người diễm lệ giống như hoàng tử và công chúa trở thành tiêu điểm của hội trường, khung cảnh lãng mạn đến ngưỡng mộ.
Với cảm nhận của bà Ôn Hạo Hiên là kiểu người âm trầm, một nam nhân thực thụ, ở cạnh cậu ta liền có cảm giác tin cậy và ngưỡng mộ. Ông bà là người từng trải, không khó nhận ra cậu ta đang có ý với con gái nhà họ. Mặc dù tuổi tác có khoảng cách không phải nhỏ nhưng có lẽ tính tình trầm ổn của cậu ta có thể khắc chế tính tình ương ngạch của con bé.
Ôn Hạo Hiên cũng có đời tư trong sạch, là kiểu con rể quốc dân mà tất cả bậc phụ huynh đều muốn. Vị thế, ngoại hình và năng lực thực không có điểm nào bắt lỗi nổi. Nhưng ông bà có thích cậu ta như nào cũng không quan trọng bằng việc con gái có bằng lòng hay không.
Mộng Dao Y ở bên kia đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng nghiến răng nói ra.
“Nếu tôi có hiểu lầm hay nói sai điều gì hi vọng Ôn tổng đừng cười chê, nhưng tôi không có hứng thú gì với ngài hết, xin ngài đừng lãng phí thời gian hai bên!”
Mỗi câu nói, từng chữ một chính là những nhát dao vô hình đâm vào tâm can của chính bọn họ.
Dàn nhạc vẫn chưa dừng, xung quanh hai người đám đông vẫn tiếp tục xoay vòng, tay trong tay mặt đối mặt, chỉ có thế giới hai người là ngưng đọng, bước chân miễn cưỡng chôn chặt một chỗ, bàn tay to lớn luyến tiếc rời khỏi eo người con gái.
Mộng Dao Y không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt. cô sợ rằng bản thân không kiềm chế được mà uất ức bật khóc.
“Y Y…”
Ôn Hạo Hiên vẫn kiên quyết nắm chặt tay Mộng Dao Y, lúc đầu chỉ là tay trong tay nhưng đột nhiên cô ở thế bị động, hai đôi tay lại đan vào nhau rất tự nhiên, hắn bất ngờ nâng nhẹ cằm cô, khiến tầm nhìn của cô không có điều gì khác ngoài hắn.
“Tôi chưa từng yêu đương, cũng không biết phải đối xử hay nói chuyện như nào với người tôi yêu. Xin em đừng từ chối vội, tôi sẽ học từng chút một, em không thích điều gì, tôi sẽ thay đổi cho đến khi em hài lòng, cho nên em hãy kiên nhẫn một chút được không?”
Đôi mắt của hắn nhuốm lấy nỗi ưu phiền, có Chúa mới biết hắn đang phải khắc chế sự bất an run rẩy nhiều đến mức nào. Hắn sợ rằng nếu mình buông bàn tay này ra hắn sẽ tiếp tục bỏ lỡ lần nữa.
Mộng Dao Y bị nắm đến đau, nỗi lo lắng từ hắn cô mơ hồ cảm nhận được. Dường như lời nói không thôi chưa đủ để biểu đạt hết tâm tình của Ôn Hạo Hiên. Hắn cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên tay người con gái. Đôi mắt phảng phất sự hối hận và dằn vặt. Hắn hiểu những khổ sở hiện giờ của hắn không thể bằng một phần mười mà cô đã mang suốt một đời.
Ôn Hạo Hiên mang một tâm tình nặng nề mà rời khỏi bữa tiệc, đến khi hai người họ dứt ra, cô cũng không cho hắn một câu trả lời hay dành chút thương hại nào mà nhìn hắn lấy một lần. Hắn bây giờ lại giống kẻ vô hình không có trọng lượng nào với cuộc sống của cô rồi sao?
Có thể trách ai được, đều tại hắn, kẻ rác rưởi này…
“Á!”
Ngay ở khúc cua, Ôn Hạo Hiên bất ngờ bị một nữ nhân va phải, nhận ra kẻ vô duyên đó là ai tâm tình vốn không tốt nay càng tệ hại hơn.
Rõ ràng cô ả cố ý đâm vào hắn trước, lực đạo cũng không mạnh vậy mà cô ta ngay tức khắc đã vào vai chiếc lá mỏng tội nghiệp rụng xuống nền nhà.
Ôn Hạo Hiên tặc lưỡi, phủi tà áo, lui về sau một bước, không hề có ý định đỡ giai nhân.
Thấy hắn không có ý định là giúp đỡ, cô ả bất mãn nhưng chỉ dám giấu trong lòng, ngoài mặt vẫn phải ra vẻ nửa phần kiên cường nửa phần uỷ khuất, thật duyên dáng tao nhã đứng dậy chỉnh lại lễ phục
“Anh Hạo Hiên lâu rồi không gặp, anh còn nhớ em không?”. Âm giọng ngọt ngấy như socola trắng tan chảy. Mái tóc vàng bạch kim kết hợp kiểu xoăn sóng tạo hình như một cô công chúa vô thực.
“Cô Hứa, chúng ta không thân đến mức gọi tên nhau, phiền cô giữ lễ nghi của mình!”
Hứa Phương Kỳ giật mình trước sự cự tuyệt của hắn, bọn họ đã từng chạm mặt nhau ở vài bữa tiệc nhưng ngoài vài câu xã giao ra thì Ôn Hạo Hiên trước sau như một vẫn luôn lấy bộ mặt lãnh cảm ra để đối đãi.
Hôm nay gặp hắn ở đây nhìn hắn thân thiết với chị ta cùng hai bác cho nên cô cũng thử tiếp cận hắn một chút nhưng đối phương chẳng hề hợp tác.
Với độ tuổi của Ôn Hạo Hiên hắn là người đàn ông lý tưởng mà nửa con gái độc thân ở thành phố đều ao ước và thèm muốn. Hứa Phương Kỳ cũng không phải ngoại lệ mà nổi lên những ý nghĩa quá phận với viên kim cương này. Tranh thủ hắn ra ngoài ả liền chạy theo dựng màn kịch vô tình gặp nhau.
“Em….em xin lỗi, em không cố ý làm anh khó chịu đâu!”
Hứa Phương Kỳ cười gượng gạo bày ra vẻ tôi đau những tôi vẫn phải kiên cường. Nếu là nam nhân sẽ không kìm được mà nhảy vào dỗ dành, là nữ nhân chắc chắn sẽ mắng chửi hắn vô tâm nhỏ nhen.
Hứa Phương Kỳ lớn hơn Mộng Dao Y ba tuổi là con gái của em gái chú Mộng, cho nên theo vai vế gọi Mộng Dao Y một tiếng chị họ.
Cô ả hiện là idol được chú ý gần đây nhất có lẽ vì là nghệ sĩ nên hình tượng khá đa dạng, muốn quyến rũ có thừa muốn thanh thuần cũng chiều. Thứ cô ta lấy làm kiêu ngạo nhất chính là ngoại hình này đây.
Trên trán Ôn Hạo Hiên nổi gân, ánh mắt như dao như gươm nhìn xuống đỉnh đầu cô ả, bàn tay để trong túi quần nắm chặt hình khống chế bản thân không ra tay đánh chết người, hắn rất muốn xả hết những phẫn nộ, những cảm xúc tiêu cực lên hết người ả.
Hứa Phương Kỳ bận ‘vào vai’ nên không để ý sự sát khí khác lạ của đối phương, lúc ả ngẩng đầu lên thì Ôn Hạo Hiên đã ném cho cô cái ánh nhìn như nhìn phải thứ dơ bẩn rác rưởi nhất không nói không rằng mà rảo bước qua để mặc ả ngượng ngùng hoang mang ở đó một hồi.