Những nhân vật máu mặt giới doanh nhân đều tề tựu đủ, chung vui là số ít, số nhiều chính là mang tâm tư tìm cơ hội để mưu lợi về mình.
Mộng gia là một trong số ít đến chung vui, dù ba Mộng từ chức, nhưng địa vị trong giới họ đang đứng là thứ không coi nhẹ được.
Đi theo gia chủ hôm nay không phải là bạn đồng hành thường thấy Mộng phu nhân nữa mà là con gái cưng độc nhất vô nhị Mộng Dao Y, là đối tượng muốn được liên hôn nhất trong giới thượng lưu.
Là bữa tiệc kỷ niệm của nhà người ta, Mộng Dao Y tạo hình đơn giản nhưng dù muốn hay không vẫn dễ dàng trở thành tiêu điểm, từ lúc đặt chân vào hội trường những ánh mắt khác đều hạ cánh trên người cô.
Có lẽ vì là bữa tiệc của Ôn thị, Mộng Dao Y khá mất tập trung, cô không dám đảo mắt ngó nghiêng, lẽ ra cô không nên nghe lời ba thuyết phục mà mò đến đây.
“Là Ôn tổng kìa, nhanh xem lớp nền của tôi có đổ dầu không? Lễ phục của tôi ổn chứ? Mau đưa highlight cho tôi, đánh giúp tôi một ít ở xương quai xanh đi!!”
“Trời đất quỷ thần ơi, Ôn tổng đẹp muốn đòi mạng luôn, thật muốn làm âu phục của ngài ấy quá~”
Những lời lẽ không có liêm sỉ, mê muội thật không ngờ lại đến từ các tiểu thư khuê các. Mộng Dao Y đương nhiên cũng từng có suy nghĩ đồi bại không chính chắn đó với Ôn Hạo Hiên.
Mộng Dao Y không nén nổi si mê và tò mò, cô di chuyển nép vào trong góc, cố gắng làm hiện diện của mình xuống thấp nhất sau đó thì hèn hạ lén lút, đánh mắt tìm về hình bóng một người.
Trái tim yếu đuối thực sự không lời não bộ nữa rồi.
Ngay khi ngẩng đầu lên, đôi mắt người nọ thẳng thắn không kiêng dè mà nhìn vào cô mang theo lưu luyến cùng day dứt.
Mộng Dao Y rụt lại phản xạ như chạm vào lửa, giật mình mà cúi đầu né tránh.
Hội trường rộng lớn như vậy nhưng không khí sao lại không đủ hít thở thế này, chỉ một ánh mắt thôi mà cũng dễ dàng đem người khác ra tra tấn, giày vò, Ôn Hạo Hiên trước sau không đổi, dùng khả năng đó lên trên chính cô.
Sau lần tạm biệt trước, Ôn Hạo Hiên không nghĩ có thể gặp cô ở đây, đương nhiên khi bắt gặp chú Mộng, hắn cũng đem tâm tư mong chờ cũng thấp thỏm tìm đến hình dáng quen thuộc.
Cô ấy rực rỡ vô cùng, một cảm giác tồn tại mãnh liệt khó bỏ qua, ở giữa hội trường đầy người, hàng trăm bộ mặt, cô gái nhỏ vẫn dễ dàng khiến hắn đánh chủ ý đến.
Kết quả chỉ vì ánh nhìn lộ liễu của hắn, cô kịch liệt né tránh, còn lặng lẽ rời khỏi đây, thoát xa tầm mắt của hắn.
Nỗi ghét bỏ của cô với hắn thì ra lại mãnh liệt hơn những gì hắn nghĩ.
Ôn Hạo Hiên không nhớ quá trình buổi tiệc diễn ra như thế nào, là người chủ trì nhưng hắn không có tâm trí để ý nữa, cô không có ở đây hắn càng muốn nhanh chóng chấm dứt.
Nhân vật tiêu điểm đêm đó cứ như bị ma ám, u uất và lãnh đạm vô cùng, các tiểu thư nhìn nhau bắt gặp một bộ dạng ai oán như thế đều cùng lúc chùn bước, sợ rằng lại gần bắt chuyện liền bị người ta lăng trì luôn mất.
Ôn Hạo Hiên rất có nhiều thứ muốn tỏ với cô, hắn luôn mang theo nghẹn khuất từ kiếp trước đến giờ, nhưng điều đó còn ý nghĩa gì nữa không? Liệu rằng buông lấy có thực sự là điều đúng đắn không?
Ôn Hạo Hiên hớp sạch ly rượu vào cổ họng, hướng về chỗ cô từng đã va vào mắt hắn, một vật thể lạ không rõ là gì mạnh mẽ hút hắn, bước chân mà vô thức tiến đến gần.
Thứ lấp lánh nhỏ nhắn thì ra là chiếc bông tai.
Ôn Hạo Hiên nhặt lên, vân vê trong lòng bàn tay. Là của cô ấy, từ đầu đến chân của cô đêm nay chỉ cần một cái liếc hắn đều hết thảy khắc vào trí nhớ.
Hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó, đem bông tai này trở thành vật trân quý nhất.
Anh sẽ chờ đợi một ngày gặp lại mà không biết ngày hẹn trước.
Em ghét việc anh ở cạnh vậy xin em cho phép anh được lùi lại ở phía sau, bất cứ khi nào em quay đầu lại anh vẫn sẽ luôn ở đây dù em có cần hay không.
Kể cả thời gian được đong đếm bằng một đời người, anh vẫn sẽ đợi em, Y Y.
oOo
Đồng hồ nhảy đến 07:00, báo thức vang lên bằng tiếng kiêu khó chịu nhức đầu.
Ôn Hạo Hiên nặng nề vươn tay ra tắt, hắn là kiểu người phải cần báo thức hoặc ai đó gọi để kịp giờ dậy. Trái với Mộng Dao Y, người có đồng hồ sinh học rất chuẩn, cô ấy chưa từng ngủ quên hay gọi hắn trễ cả.
Mộng Dao Y như được lập trình mỗi sáng đều dậy sớm hơn một tiếng so với hắn. Rục rịch chuẩn bị bữa sáng, là quần áo cho hắn, đánh thức hắn bằng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.
Cô ấy rất cố gắng làm người vợ đúng nghĩa nhưng hắn lại không xứng đáng làm chồng.
Ôn Hạo Hiên chạm nhẹ lên bông tai, hành động này đã dung hoà thành một thói quen khó bỏ.
Hắn thủ thỉ: “Anh đi rồi về Y Y”
Mỗi ngày, chìm đắm trong công việc bề bộn, hắn sẽ ít thời gian để nhớ tới cô hơn, nhưng hắn cảm nhận được thân thể đang mục rữa còn tâm hồn thì trống rỗng vô cùng. Không thể kìm nén hắn lại lén lút tìm kiếm về cô.
Ôn Hạo Hiên không dùng mạng xã hội, nhưng Mộng Dao Y thì có cho nên hắn cũng tập làm quen mày mò một hồi.
May mắn tài khoản của cô để công khai nên với tài khoản nghèo nàn không ảnh đại diện gì của hắn vẫn vào được trang cá nhân của cô.
Mộng Dao Y đang công tác ở Pháp, thời gian bên đấy đang là 10 giờ sáng, cô ấy đăng vài ảnh địa điểm thăm quan cùng với hình chụp bữa ăn trưa của mình.
Là sò điệp sốt bơ.
Một ngày mệt mỏi vất vả mới qua đi bỗng chốc tâm trạng nặng nề giảm nửa chỉ vì vài bức ảnh.
Thật tốt khi biết cô ấy ăn ngon, vui vẻ làm những thứ mình thích.
Thật tốt…
Một tháng, ba tháng, nửa năm, đông qua xuân đi rồi vào hè. Trái đất chăm chỉ quay theo quỹ đạo, thời gian chưa từng ngừng lại, cảnh vật luôn thay đổi, con người tiếp tục bỏ lỡ mà không nhận ra.
Họ chỉ biết gặm nhấm những hình bóng vụt qua, âm thầm để ý đến nhau, giữ lấy tiếc thương để rồi chôn chặt trong lòng.
Chúng ta sẽ tiếp tục thế này mãi sao?
“Ôn Hạo Hiên em muốn được nhìn thấy anh…em sợ lắm…Hiên, cứu em…”
Đói, đau và kiệt sức, Mộng Dao Y một lần nữa cảm nhận sâu sắc về ranh giới sinh tử.
Cô một lần nữa sẽ ra đi như thế này sao? Mang theo nỗi tiếc nuối và hối hận dai dẳng này đi nữa sao? Không thể ôm hình bóng đó, không thể giữ chặt hơi hơi ấm của hắn, không thể nói với hắn những điều muốn nói…Vậy Chúa đã khiến cô sống lại là vì điều gì? Vì không đúng nguyện ý nên Người sẽ lấy lại sinh mệnh của cô phải không?
Bóng đêm chìm trong im lặng nguy hiểm, nó đang cố giấu đi người con gái vào lòng cũng muốn nuốt chửng chực chờ cái chết đến bên cô.
Hai ngày trước…