Ai nhìn vào cũng sẽ cảm thán thốt lên ‘quả là đám cưới thế kỷ!’
Mộng Dao Y mặc váy cưới trắng muốt, khăn voan mong manh thướt tha che nhẹ gương mặt kiều diễm lộng lẫy của cô.
Dưới lớp che đó không giấu được nụ cười bồi hồi đầy hạnh phúc, cô chậm rãi khoác tay chú rể của mình có chút căng thẳng tiến vào lễ đường nơi thề nguyện của họ.
Cha xứ đứng trước họ, vẻ mặt hiền từ, chủ trì nghi thức lễ cưới, cô dâu chú rể trao lời thề linh thiêng dưới sự chứng giám của cha xứ và người thân bạn bè.
“Khoảnh khắc hai chúng ta đứng ở đây là niềm mong mỏi của em, bỏ qua hết những hiểu lầm mệt mỏi phía sau, chúng ta hãy viết ra khởi đầu mới bằng sự hạnh phúc và yêu thương. Mộng Dao Y em xin nhận Ôn Hạo Hiên anh làm chồng, dù phía trước có nhiều chông gai em hứa sẽ cùng nắm tay anh vượt qua tất cả. Có thể em nhỏ bé, có thể em ngông cuồng nhưng em sẽ làm mọi thứ để yêu thương, bảo vệ lấy chồng của em!”
Khuôn mặt của Mộng Dao Y lúc đó hạnh phúc và tự hào biết chừng nào, nhưng trước mắt của Ôn Hạo Hiên giống như hòn đá ném vào tấm gương khiến nó rạn nứt rồi vỡ vụn.
“Hiên, nếu anh không hài lòng điều gì, em sẽ sửa mà, chúng ta là vợ chồng, chia sẻ thẳng thắn với em được không anh?”
“Thẳng thắn? Mộng Dao Y nếu tôi thẳng thắn thì không biết mặt mũi trơ trẽn của cô giấu vào đâu nữa? Bỏ thuốc, ăn vạ, giả giấy tờ, một nháo hai thắt cổ, cô xem những việc cô làm đi, tôi đã cho cô một đám cưới theo mong muốn của cô rồi, cô còn ở đây mặt dày dạy tôi phải trở thành người chồng đúng nghĩa ân ân ái ái viết câu chuyện tình cùng cô à?
Không muốn đụng đến giới hạn của tôi thì im lặng mà sống đi!”
Không biết từ lúc nào, Ôn Hạo Hiên thực sự lấy đi tiếng nói của Mộng Dao Y. Cô sống trong sự hối hận day dứt và hèn mọn ê chề.
Những lúc Ôn Hạo Hiên say xỉn có lẽ là lúc khiến Mộng Dao Y nhẹ nhõm nhất, dù cô có nói gì Ôn Hạo hiên cũng sẽ không phản bác lại, càng sẽ không dùng bộ mặt ghét bỏ mà đối đãi cô.
Thói quen say rượu của Ôn Hạo Hiên rất dễ chịu, hắn sẽ dễ ngủ và sâu hơn bình thường, không có nôn mửa, cũng sẽ không động tay động chân. Những lúc đó Mộng Dao Y sẽ lợi dụng chồng mình không tỉnh táo mà thân mật một chút, chỉ là cái nắm tay, cái ôm, vùi mình vào trong lòng hắn cũng đủ mãn nguyện.
Trời gần sáng cô mới tiếc nuối buông hắn ra, hai người bọn họ sẽ tiếp tục nằm ở hai bên kia giường đắp riêng hai cái chăn.
Vì là người vợ hữu danh vô thực, Mộng Dao Y rất hiếm khi xuất hiện bên chồng trước mặt mọi người, đừng nói trong giới ngay cả nhân viên trong công ty cũng coi cô là bình hoa đeo bám đơn phương Ôn tổng của họ.
Như ý muốn của Ôn Hạo Hiên cô im lặng sống vì đó là cách duy nhất cô được ở bên hắn.
Mặc cho bóng tối nuốt chửng, không một lời oán trách.
oOo
Hai bên thái dương là vệt nước mắt đã khô nay lại tiếp tục men theo vệt nước đó mà rơi xuống. Suốt từng ấy năm, hắn không hề để tâm cô đã có một cuộc sống địa ngục như thế, sau cách hắn đối xử với cô, sau từng ấy chuyện cô vẫn đem lời tuyên thệ của mình mà khắc ghi, cô thực sự đã dùng cả đời mình để bảo vệ hắn, yêu thương hắn.
Mỗi một giấc mộng giống như một thước phim tua lại, tái hiện những hình ảnh, ở kiếp trước, thì ra đó là lý do hắn trở thành oan hồn không siêu thoát vì hắn là kẻ xấu xa, ngu dốt.
Hỏi rằng có mệt mỏi không thì câu trả lời sẽ là có, nhưng chẳng sao cả vì hắn sẵn lòng đón nhận trừng phạt đó. Hắn đáng!
Sau khi Mộng Dao Y dứt khoát bày tỏ quan điểm, Ôn Hạo Hiên nghĩ sẽ chẳng có cơ hội nào cho hắn nữa rồi nhưng đột nhiên cô chạy đến nói muốn cùng nhau kết hôn? Cùng anh?
“Y Y, em thực sự muốn kết hôn với anh sao?”
Không thể nói ra Mộng Dao Y đang dùng biểu hiện gì nhìn Ôn Hạo Hiên.
Chưa đến 6 giờ sáng, các nhân viên công chức có lẽ vẫn chưa rời giường dậy đi làm đâu, hắn đến tận đây rồi hỏi cái câu lãng xẹt gì không biết?
Trên người Ôn Hạo Hiên vẫn là bộ đồ ngủ ở nhà, tóc tai lộn xộn đúng chất mới dậy, mí mắt cuồng thâm cho thấy không được ngủ ngon, một bộ dạng luộm thuộm nhếch nhác. Hắn ra khỏi nhà với ngoại hình này mà không bị ai báo cáo à?
“Quay về đi, 10 giờ sáng đến đây mang theo sổ hộ khẩu!”
Mộng Dao Y nghiến răng nói, sau đó không nể nang sập của trước mặt hắn.
Nhìn căn hộ cao cấp của Đặc Tư Bội Sam, Mộng Dao Y cứ ngỡ bảo mật phải cao lắm, Ôn Hạo Hiên lên được đây như nào hay vậy?
Chuyện mục nói leo:
Lạc Di Nhiên: “Khu đô thị đó của tôi mà lị!”
Đặc Tư Bội Sam: “Thật xin lỗi Y Y, anh ta lộng hành thành thói rồi!”
Lạc Di Nhiên: “Hừ, tôi chỉ không ‘lộng’ được em thôi!”
Đặc Tư Bội Sam: “…”
Ôn Hạo Hiên nghe lời Mộng Dao Y quay về lấy sổ hộ khẩu nhưng không chờ nổi đến 10 giờ, sửa soạn bản thân qua loa rồi lập tức đánh xe ở dưới nhà chờ cô.
Đúng 10 giờ, Mộng Dao Y đi xuống, Ôn Hạo Hiên thấy vậy rất vội vàng ga lăng xuống xe mở cửa ghế lái phụ nhưng Mộng Dao Y lại trực tiếp ngồi vào ghế vô lăng, thuần thục điều chỉnh vị trí lái, thắt dây an toàn.
Ôn Hạo Hiên: “???”
Tình huống này lại tái hiện rồi!
Ôn Hạo Hiên đã có kinh nghiệm, rất thức thời ngồi vào tay lái phụ, ngoan ngoãn để ‘vợ sắp cưới’ đèo đi.
“Chúng ta đi đâu thế?”
“Cục dân chính!”
Ôn Hạo Hiên: “???????”
Toàn bộ quá trình làm thủ tục đăng ký kết hôn cho đến lĩnh sổ, Ôn Hạo Hiên chưa thể tỉnh táo nổi. Cũng may là Mộng Dao Y tranh lái xe nếu không hắn khó đảm bảo an toàn mà di chuyển.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, quá thuận lợi khiến hắn không tin được.
Nhìn ảnh hai người chụp chung, tâm của người nam nhân giống như được vuốt ve, vừa dễ chịu vừa thoải mái nhưng mà…
Mộng Dao Y cười lên rất rực rỡ, diễm lệ, ngay cả các ông chồng đi cùng bạn đời đến đăng ký cũng không ngại mà để ý đến cô, vậy mà vẻ mặt của hắn sao lại tỏ vẻ miễn cưỡng như có người ép kết hôn thế???
Không được rồi, mới bắt đầu đã bất ổn, ngộ nhỡ cô ấy nghĩ hắn lưỡng lự thì sao đây? Chụp ảnh lại được không? Sao có thể đi đăng ký hai lần được? Sẽ xui mất!!!
“Hiên?”
Bị điểm danh, Ôn Hạo Hiên có tật giật mình cuống cuồng giải thích: “Anh xin lỗi, anh hơi mất tập trung điều này cứ như mơ vậy không phải anh phản đối hay chần chừ gì đâu!”
Cho đến giờ phút này, việc Ôn Hạo Hiên bất ngờ là điều không tránh khỏi, mọi chuyện đều là cô tự quyết định, Ôn Hạo Hiên đều là xuôi theo không ý kiến.
Mộng Dao Y nhíu mày, tâm trạng theo đó mà giảm xuống, cô lại tiếp tục hành động như ở kiếp trước nữa rồi.
Thấy sắc mặt khó nói của Mộng Dao Y, Ôn Hạo Hiên dè dặt lên tiếng: “Bây giờ về nhà ba mẹ em nhé!”
Ôn Hạo Hiên soi xét trang phục của mình xem đã đủ chuẩn mực, đủ lịch sự chưa.
“Nhà ba mẹ em?”
“Có hơi thất lễ một chút, lẽ ra anh nên chào hỏi ba em sớm hơn mới phải.”
Nghe Ôn Hạo Hiên, Mộng Dao Y mới sững ra, chết tiệt, cô kết hôn rồi mà chưa thông báo cho ba mẹ, con cái con đứa loại bất hiếu này, trước hay sau đều hết thuốc chữa!!!
Nhưng với Ôn Hạo Hiên mà nói, hắn là kiểu con rể rùa vàng mà bậc phụ huynh đều muốn câu, cô không lo ba mẹ sẽ phản đối quá gay gắt, kiếp trước cô vẫn kết hôn trót lọt đấy thôi!
“Ta phản đối!!!”