Ôn Hạo Hiên nói đi rửa mặt, quay về thì lại tay trong tay với mỹ nhân, điều ngã ngửa nhất, hắn còn nước mắt đầy mặt, mũi bận sụt sịt đỏ lừ, một bộ dạng cao ngạo, trầm ổn thường thấy nay biến mất không dấu tích.
“Alo? Mộng Dao Y cô đánh bạn tôi đấy à?”
Nghe Lạc Di Nhiên nhắc đến cái tên đó, Isora tò mò nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mắt hạnh quyến rũ được phủ bởi hàng mi dài tự nhiên, mái tóc xoăn nâu vừa thời thượng vừa phóng khoáng, trang phục có phần kín đáo nhưng kiểu dáng thiết kế vẫn dễ dàng khoe khéo đường cong tuyệt mỹ kia.
Một cô gái có vẻ đẹp mang tính đầy công kích.
Mộng Dao Y nhận ra người đàn ông còn lại là ai, năm đó Isora Inoue đã từ bỏ công việc bên Nhật đến trợ giúp cô, khiến cho Ôn thị cải tử hoàn sinh, công của Isora và Lạc Di Nhiên là lớn nhất, cô không thể tưởng tượng được nếu thiếu họ cô sẽ chới với thảm bại như nào nữa. Mọi chuyện đã đi theo hướng khác, Mộng Dao Y với họ đã không còn là bằng hữu đồng cam cộng khổ nữa, nỗi niềm biết ơn sẽ chôn chặt trong tim.
“Mộng tổng?” Lan Yên Nhi đi đến với khuôn mặt bối rối không khác gì đám Lạc Di Nhiên là mấy. Ngày mai là cuối tuần, Lan Yên Nhi cùng Mộng Dao Y nổi hứng hẹn nhau đi uống, ly rượu dở còn chưa dọn đi.
“Thật xin lỗi Yên Nhi, lúc khác em sẽ bồi chị sau, em có chút chuyện với Ôn Hạo Hiên, Lạc thiếu không phiền có thể đưa chị ấy về giúp tôi được không?
Lan Yên Nhi nhập tình hình rất nhanh, gật đầu: “Đừng lo cho chị, em với Ôn tổng về trước đi!”
Lạc Di Nhiên không nói gì, dù sao Mộng Dao Y có thể giở trò gì với Ôn Hạo Hiên được chứ, biết đâu trong đầu của Ôn Hạo Hiên còn muốn cô ta ‘khi dễ’ mình ấy.
Mộng Dao Y để xe của mình lại đây, trong người cả hai đều có men cồn nên bắt taxi. Ôn Hạo Hiên không chịu buông tay của cô ra nổi lấy một lần nếu gan của hắn lớn nữa chắc chắn đã sỗ sàng ôm chặt cô không rời rồi, rất muốn bám dính treo trên người cô như chốn không người.
Khung cảnh trên đường dần dần hiện lên đầy quen thuộc, càng gần đến nhà hắn cô lại có cảm giác khó tả, phức tạp và có chút chùn bước.
Mộng Dao Y đã từ trần trong chính ngôi nhà mà cô không thuộc về. Cô đơn và day dứt là thứ duy nhất tiễn đưa cô.
Như một thói quen khó bỏ, Mộng Dao Y tay nhanh hơn não ấn mật khẩu cửa nhà, sáu số là biểu tượng cho ngày tháng năm kết hôn của họ, tín hiệu đỏ báo lên, cô mới sửng sốt mình đã quá vô duyên.
Mọi thứ đã đổi thay, thời gian cũng đã nhảy qua, cả mối quan hệ bế tắc của họ.
“Anh tự mở đi!”
Mộng Dao Y biết ý quay mặt sang chỗ khác để chủ nhà nhập mật khẩu.
Ôn Hạo Hiên bởi men say hơi khó khăn để nhập mã, ngày kết hôn của bọn họ đã từng là mật khẩu, hắn cũng đã giữ nguyên như thế cho đến khi ngày đó đã qua, bây giờ mật khẩu nhà hắn chỉ đơn giản là ngày sinh nhật của cô.
Cửa nhà mở, Mộng Dao Y không có dũng khí để bước vào, Ôn Hạo Hiên về nhà an toàn cô không có lý do nào vào trong cả.
“Y Y?”
Nhưng tại sao cô không nỡ buông bàn tay này ra?
Một người cố gắng xoá bỏ những kí ức không lấy làm vui vẻ kia, một người lại mỗi ngày mỗi giờ mỗi giây đều vất vả níu kéo những vụn vỡ đó hi vọng có ngày hàn gắn.
“Y Y à?”
Một lần nữa nghe hắn gọi tên, Mộng Dao Y thống khổ oà khóc nức nở, giống như kẻ lạc đường mà phải chọn một trong những ngã tư để đi. Mỗi ngả đều mập mờ gian nan, dù là lựa chọn theo lý trí hay trái tim thì cô đều cảm thấy đau đớn khôn xiết.
Men rượu trong Ôn Hạo Hiên dần xuôi, đứng trước dáng vẻ của cô, trái tim hắn lập tức rơi xuống tận dưới chân. Từ khi hắn đi, không có ngày nào cô không khóc, đắm chìm trong những thương tổn hắn tạo ra. Kết cục phải chọn cách bi kịch nhất để chấm dứt.
Một lần nữa tái sinh, Mộng Dao Y trước mặt Ôn Hạo Hiên luôn là dáng vẻ mạnh mẽ, tự chủ, tựa như quanh cô như có một mị lực nào đó khiến mọi ánh mắt đều nhìn về. Hắn đã chót quên hình ảnh yếu ớt, mỏng manh trong vỏ ngoài gồng gánh đó.
Ôn Hạo Hiên đau lòng, ôm ghì lấy người con gái vào lòng, ít nhất lần này hắn có thể dùng hơi ấm bản thân mình mà an ủi và lau nước mắt cho cô ấy.
“Tôi ghét anh, Ôn Hạo Hiên thực sự ghét anh, hức…mẹ kiếp đồ tra nam chết tiệt, chắc chắn kiếp trước nữa tôi đi bán nước nên tôi mới bị nghiệp chướng nhà anh báo!”
“Anh biết anh là đồ khốn, là anh sai, là kẻ ngu dốt không ai bằng, đều là lỗi của anh…không phải là kẻ bán nước, em đừng nói mình như vậy. Với anh, em là người con gái mạnh mẽ nhất, giỏi giang nhất.
“Anh không biết! Anh làm sao mà biết được? Tôi điều hành công ty còn giỏi hơn anh, những chuyện anh làm tôi còn làm được hơn! Anh là cái thá gì mà coi thường tôi, sao anh dám lạnh nhạt với tôi chứ?”
Trái với Ôn Hạo Hiên, Mộng Dao Y hành xử như kẻ say hơn, mọi sự phẫn nộ, bất công và mệt oải tích tụ nay đều tha thiết muốn xả ra cho bằng hết.
Ôn Hạo Hiên không còn gì biện hộ cho bản thân, hắn mất trí nên mới phụ lòng người con gái như cô, nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo rơi xuống không ngừng, hắn đã mất đi năng lực suy nghĩ của mình rồi!
“Đừng khóc nữa Y Y, đừng khóc mà…”
“Mẹ kiếp, bà đây khóc mà anh cũng không cho à? Anh lấy tư cách nào mà cấm tôi chứ?”
Mộng Dao Y vừa nói vừa khóc dữ dội hơn, giống như một đứa trẻ dùng cách ăn vạ ấu trĩ này để ‘doạ’ người khác.
“Được được, em muốn khóc muốn làm gì cũng được hết!” Ôn Hạo Hiên không cách nào khác ngoài trừ thoả hiệp, tay áo bận rộn thấm nước mắt cho cô.
Mộng Dao Y khóc nhiều đến kiệt sức, thân thể vô lực phải dựa vào Ôn Hạo Hiên chống đỡ nhưng mồm miệng thì dư năng lượng, cô cáu bẩn cắn vào vai hắn, nghiến răng nghiến lợi mà xả giận.
Với Mộng Dao Y, Ôn Hạo Hiên như là thánh thần, là thứ có giá trị nhất chỉ để nâng niu, cô thà để bản thân chịu thương tổn cũng không muốn một sợi tóc của hắn rơi.
Cô yêu hắn đến mù quáng ngu muội, tại sao tình yêu của cô không được đền đáp? Những hi sinh cô mang liệu có ai thấu? Cô phải tìm ai để được công nhận?
Qua lớp áo sơ mi, ngoài trừ dấu vết nước miếng của cô, còn lờ mờ thấy được sắc đỏ thấm ra.
Cô vậy mà làm hắn bị thương…
Nghĩ vậy, Mộng Dao Y tiếp tục khóc như muốn lụt nhà, nước mũi nước mắt tèm lem hết trên người Ôn Hạo Hiên.
“Hức…đau không?”
Ôn Hạo Hiên bế cô vào nhà, hạ cánh trên sofa, để cô ngồi lên đùi mình, ôn nhu lau từng nước mắt đọng lại, ôm chặt vỗ về cô.
“Đau…nhưng anh chịu được!”
Vết thương nhỏ như muỗi này có đáng so với những vết thương cô mang đâu.
Đây là lần đầu tiên Mộng Dao Y nhận được sự quan tâm dịu dàng từ Ôn Hạo Hiên, thứ mà cô mất một đời người mong mỏi. Lý trí dần ổn định, nước mắt không còn mất kiểm soát mà rơi nữa, hơi ấm nồng nhiệt, cùng bàn tay dịu dàng của hắn, tâm trí lẫn thân thể đều kiệt quệ, không biết từ lúc nào cô nằm trong lòng hắn chìm vào giấc mộng mơ.
Cảm nhận tiếng hít thở đều, Ôn Hạo Hiên không dám nhúc nhích sợ ảnh hưởng người trong lòng, hắn ngồi tê một lúc thật lâu, sợ cô bị lạnh mới nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ. Suốt một đêm hắn ngồi ở dưới đất bên cạnh giường, lén lút nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, lưu luyến không rời mà trải qua một đêm.