Mọi người đều nói tuy rằng chưa X, nhưng mỗi ngày nhìn X đi đường, tất nhiên mình cũng sẽ X. Tần Duy Ngã nghĩ mình thông minh hơn người thế này, nào có đạo lý mỗi ngày đều xem mà vẫn không hiểu. Chờ đến khi ta nhìn thấu toàn bộ kiếm lộ của mấy người các ngươi, về sau còn sợ không có cơ hội giết ngươi đến manh giáp chẳng chừa sao!! Hừ hừ — đến lúc đó…
“Tách!” Một viên hạt thông nứt đôi, tưởng tượng đến dáng vẻ đáng thương của Nguỵ Thiên Thanh và Nhâm Dữ Phi quỳ trên mặt đất cầu xin mình, Tần Duy Ngã cười khoái trá vô ngàn.
“Nương nương??” Nương lại cười ngây ngô rồi, Li Nhi thực hao tổn tâm trí. Thiệt muốn ăn cái kêu ‘Tách tách’ trong tay nương, nhưng mà nương cứ cười ngây ngô, cười ngây ngô là sẽ quên mất Li Nhi, chỉ lo ăn một mình. Thấy nương miệng nhai chóp chép không ngừng, chính là không chừa cho nó tí nào, Li Nhi vẻ mặt khát vọng ngóng theo, nước miếng chảy ào ào.
Hảo muốn ăn, hảo muốn ăn…
“Nương nương!! Ăn ăn!” Li Nhi nóng nảy. Chỉ tiếc Tần Duy Ngã đang bận chìm trong ảo tưởng, nghe không thấy.
A! Nương lại cho vào mồm mình rồi, Li Nhi cũng muốn ăn a! Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.
Nương nương xấu lắm! Con tự mình ăn. Ngó cái bàn cao cao, Li Nhi nhỏ nhỏ lùn lùn còn cách mặt bàn một khoảng dài thiệt dài. Làm sao bây giờ? Mắt thấy ngón tay nương lại cầm thêm một hạt, Li Nhi cắn chặt môi, tay ú túm y phục Tần Duy Ngã bắt đầu đu lên.
Xài hết sức lực bú sữa, trèo a trèo, Li Nhi rốt cuộc lên tới đùi hắn, tiểu tử còn không kịp thở, mới ngẩng đầu lên đã thấy một hạt thông bay qua trước mặt. Không được, ta phải ăn! Li Nhi rướn người cạp một phát.
“Ai nha!”
Tần Duy Ngã đang tưởng tượng đến đoạn trói Nguỵ Thiên Thanh vô thân cây tuỳ ý chà đạp, đột nhiên bị cơn đau mãnh liệt ở đầu ngón tay kéo giật về thực tại, hắn chảy nước mắt nhìn thấy Li Nhi đang gắng sức mài răng trên đầu ngón tay của mình.
“Ta muốn giết ngươi!!” Tiếng kêu phẫn nộ vang vọng mây xanh.
“Oa oa oa!” Li Nhi bị nắm mũi không thở được, bất đắc dĩ phải nhả mỹ thực trong miệng ra, thương tâm khóc váng lên.
Ai! Lại nữa rồi! Buông trường kiếm trong tay, Nguỵ Thiên Thanh day day mi tâm. Mới im lặng vài ngày a!
“Đại tẩu thật là tâm tính hài tử.” Trải qua mấy ngày ở chung, Nhâm Dữ Phi đã cơ bản hiểu tính tình Tần Duy Ngã, biết hắn tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng thật ra rất yêu thương Li Nhi. Cho nên gã không tiến lên ngăn cản hắn, chỉ đứng như xem hầu hí (xiếc khỉ).
“Để đệ chê cười rồi.”
“Nếu không phải thế này, sao đại tẩu có thể hấp dẫn được đại ca!” Nhâm Dữ Phi cười to, trong lòng cũng thấy quái lạ: Tuy nói sâu trong nội tâm của đại ca vẫn còn lưu lại kí ức bản thân thú thê sinh tử, nhưng mà…Cho dù tìm cũng là tìm một người tương tự Thanh Thu mới phải, đằng này nhìn Tần Duy Ngã xem, thân là nam nhi chưa nói, đã vậy tính cách còn khác hoàn toàn Thanh Thu, đại ca vậy mà lại không bài xích. Dựa theo mấy ngày quan sát, đại ca dường như còn đối với hắn tốt hơn với Thanh Thu một chút. Là vì sâu trong nội tâm đại ca muốn bồi thường cho thê tử, hay là vì chính bản thân hắn…
Nếu là ý sau, đối với Nguỵ Thiên Thanh mà nói không hẳn không phải là chuyện tốt, nếu một ngày y hồi phục trí nhớ, có người tâm ái bên cạnh, y hẳn sẽ không tái nhập ma đi? Chính là…Tần Duy Ngã dường như không có cảm tình sâu đậm gì với đại ca, một khi có cơ hội, nhất định hắn sẽ chạy đi, vậy đại ca…Không được, phải nghĩ biện pháp để hắn không rời khỏi đại ca mới được. Trong khoảnh khắc Nhâm Dữ Phi đã có suy tính.
***
Lời hứa mười ngày đã đến, Nguỵ Thiên Thanh và Nhâm Dữ Phi tay cầm vũ khí, sắc mặt ngưng trọng đứng ở mảnh đất trống trước căn nhà nhỏ.
“Đại ca! Hôm nay tiểu đệ toàn lực ứng phó, mong đại ca cẩn thận.” Nhâm Dữ Phi cầm sáo ngọc xanh biếc trong tay, tóc dài phiêu phiêu. Một thân bạc y vũ động theo gió, hảo một nhân vật anh tuấn khôi ngô.
“Phi đệ yên tâm, đại ca nếu đã hứa với đệ, tất sẽ không thủ hạ lưu tình. Thỉnh!” Nguỵ Thiên Thanh giơ Vô tình kiếm trước ngực, mày kiếm mắt sáng, tươi cười tràn đầy tự tin, khí phách lan tràn mọi ngóc ngách, không hổ là thiên hạ đệ nhất kiếm.
“Vậy tiểu đệ phải đắc tội rồi!”
Tần Duy Ngã ôm Li Nhi núp trong phòng, từ khe hở nho nhỏ của cửa sổ khẩn trương nhìn chiến sự bên ngoài. Đêm hôm qua, hắn mới từ miệng Nguỵ Thiên Thanh biết được, y và Nhâm Dữ Phi có một ước định: trừ phi y có thể thắng được Nhâm Dữ Phi, nếu không dù trời sụp đất nứt, y cũng không được rời khỏi cánh rừng này nửa bước. Vốn, ra ngoài hay không với y mà nói không hề trọng yếu, nhưng là giờ Tần Duy Ngã buồn sầu đến nỗi thần trí không rõ, y muốn đưa hắn ra ngoài giải sầu. Cho nên thừa dịp Nhâm Dữ Phi đến y dốc toàn lực, cùng gã tỷ thí một hồi.
Tần Duy Ngã thực mâu thuẫn: Vừa khát vọng được về nhà, đoàn tụ với thân nhân; vừa sợ cùng Nguỵ Thiên Thanh ra ngoài bị người trong giang hồ đuổi giết. Hắn buồn rầu không thôi, đêm qua thế nào cũng vô pháp an tâm đi vào giấc ngủ, đầu óc chỉ toàn nghĩ về chuyện tỷ thí hôm nay.