• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta băm ta băm ta băm băm băm băm! Tần Duy Ngã quơ con dao phay, coi thịt heo trên thớt làm nơi trút giận.

Tức chết ta! Mỗi ngày chẳng những phải nấu cơm giặt y phục, còn phải nhìn sắc mặt thối một cục của Nguỵ Thiên Thanh! Hừ! Trước kia ngoan ngoãn phục tùng ta như thế, giờ coi ta như tên hầu mà sai sử!! Mỗi ngày chỉ biết luyện kiếm luyện kiếm, nói cũng không chịu nhiều lời với ta một câu, ta thấy ngươi cứ sống với thanh kiếm của ngươi suốt đời đi thì hơn!

“Nương nương, con đói!” Li Nhi nhìn thịt thịt bị băm từ miếng lớn thành miếng nhỏ, từ miếng nhỏ thành nát bét, nhưng nương vẫn không định dừng tay, còn càng thêm điên cuồng băm.

Ăn ăn ăn! Cha ngươi chỉ biết luyện kiếm, còn ngươi chỉ biết ăn! Tần Duy Ngã quẳng dao, chống thắt lưng trừng Li Nhi.

“Nương…Li Nhi đói thiệt mà!” Sắp hết trưa tới nơi rồi, rốt cuộc bao giờ mới được ăn cơm?

Chờ đến khi Tần Duy Ngã bưng đồ ăn được nấu rối tinh rối mù lên bàn, Nguỵ Thiên Thanh đã ngồi ở đó một lúc lâu. Nhìn đồ ăn hoàn toàn biến hình, y không nói gì, bưng bát ăn, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

Đáng giận! Vì sao tiểu tử Độc Tôn kia có thể cùng Quản Linh Nhi ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, ta lại phải ở đây chịu khổ chịu mệt! Tần Duy Ngã liều mạng nhồi cơm vào miệng, nhai nhai hai ba cái rồi nuốt xuống. Ghê tởm hơn chính là, ngươi khoái hoạt thì khoái hoạt đi, còn gửi thư đến làm chi, muốn ta đau khổ phải không!

Cơm nước xong, Nguỵ Thiên Thanh không biết mang Li Nhi chạy đi đâu, Tần Duy Ngã thu dọn bát đũa xong một mình ngồi trước cửa sinh hờn dỗi.

Hôm qua, khi người mà Nhâm Dữ Phi phái tới chuyển đồ ăn cho bọn họ đến, còn mang theo một phong thư gửi hắn, là nương hắn viết. Thư này không xem còn tốt, vừa xem xong hắn đã muốn một hơi lao xuống núi, cách Nguỵ Thiên Thanh xa thiệt là xa xa xa.

Trong thư viết thế này.

‘Duy Ngã con ta.

Nghe nói nhi tế Thiên Thanh đã hồi phục trí nhớ, nương con chính là lòng như lửa đốt! Vốn tưởng con vịt chết này giờ đã bay đi mất, nào ngờ nhi tế Thiên Thanh lại mang con đi! Ha hả ha hả! Duy Ngã con của ta à, bị quẳng lại một lần tuyệt không thể để bị quẳng lần thứ hai, dù sao bị nhà chồng đuổi bỏ là chuyện cực kì mất mặt. Cho nên, con của ta hỡi! Con cần phải thể hiện truyền thống tốt đẹp của Đan thị, quấn quấn quấn đến khi nào y không thể không có con được mới thôi! Nếu không, ta sẽ không nhận con là con của Đan Vô Ưu ta nữa!!!

Nương thiên hạ vô song của con.’

Hừ hừ! Quấn y? Nghĩ quá là hay! Tần Duy Ngã ta tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, cớ sao phải ở đây suốt ngày nấu cơm giặt y phục chứ! Bị Nguỵ Thiên Thanh bỏ?! Nực cười!! Y nghĩ y là ai!!

Hừ! Y bỏ ta? Ta còn chưa bỏ y đâu! Ai sợ ai chứ! Tần Duy Ngã càng nghĩ càng giận, trực tiếp quay về phòng mang hết bao lớn bao nhỏ của mình ra.

Y phục sạch sẽ Nhâm Dữ Phi đã sớm gửi cho hắn một đống, tuỳ tiện chọn một hai bộ là được. Về phần tiền, Nhâm Dữ Phi cũng cho không ít, tính tính thấy coi bộ vậy mà có hơn ba nghìn lượng. Ừ, lấy nhiều lại bị mang tiếng là nổi máu tham, mượn tạm hai trăm lượng là được rồi, tính ra cũng có thể xài trong nửa năm.

Chính là…Bỏ đi như vậy, y có nổi giận không ta? Phi phi phi! Y coi ta như hạ nhân, ta còn nghĩ cho y làm gì? Thừa dịp y còn chưa trở về, mau chóng đi thôi! Muộn nữa sẽ không kịp mất. Tần Duy Ngã chuẩn bị tốt, bắt đầu chậm rãi xuống núi.

Cơ mà, mình đi bất ngờ như vậy có phải nên để lại gì báo cho y biết không nhỉ? Hay là viết cho y một phong thư? Ai ai ai! Mình nghĩ cái gì thế!! Mình với Nguỵ Thiên Thanh cũng có thành thân thật đâu. Tần Duy Ngã vỗ đầu, thầm mắng bản thân là đồ ngốc.

Nhưng, mình đi rồi, Li Nhi biết làm thế nào bây giờ? Nó dính mình như thế, không biết có khóc nhè không? Buổi tối ngủ không ngon, Nguỵ Thiên Thanh ngu ngốc kia có biết đường chỉnh chăn cho nó không? Buổi sáng dậy nó có thể tự mặc y phục không? Sinh bệnh thì biết làm thế nào? Không có mình bên cạnh, nhất định nó sẽ rất khó chịu….Ai nha, hay là để một thời gian nữa hẵng đi?

Tần Duy Ngã ngẫm lại vẫn thấy không bỏ xuống được, cuối cùng dừng cước bộ.

Hử?? Mình sao lại xuống núi rồi thế này?? Tần Duy Ngã bất tri bất giác đã đứng ở giao lộ dưới chân núi. Mình nhớ rõ mình không dùng khinh công mà, sao lại bước nhanh vậy?

Giờ trở về?… Hay là thôi đi, đi đến tận đây rồi thì tiếp tục đi thôi… Nhìn con đường mình sắp đi, Tần Duy Ngã cắn môi, bất chấp cúi đầu điên cuồng tiến về phía trước, lần này hắn dùng khinh công, nháy mắt đã đi thật xa.

Nhà…Dù có thế nào thì hiện tại mình cũng chưa trở về được, một khi đã vậy, chẳng bằng lưu lạc thiên nhai. Vừa đi ngao du, vừa hành y cứu đời, coi như là tích chút ân đức cho Nguỵ Thiên Thanh và Li Nhi đi.

Đúng, cứ như vậy! Tần Duy Ngã hạ quyết tâm, phải tự do tự tại sống tốt một hồi.

———————————————————

Anh Ngã ảnh giận không phải vì phải làm ôsin, mà là vừa phải làm ôsin vừa bị chồng ảnh ghẻ lạnh =.= Cơ mà ảnh có suy nghĩ của 1 người mẹ ghê á, dù là cuối cùng vẫn bỏ thằng nhỏ mà đi =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK