Trong mộng, y được Phi đệ cứu, lại mất trí nhớ mơ mơ hồ hồ sống tiếp. (Sư phụ, vì cớ gì người lại bắt ta thề độc quyết không tự khí? Mất đi người mình yêu thương, sinh mệnh đối với ta mà nói quả thực chẳng còn ý nghĩa gì.)
Nhưng đột nhiên có một ngày, Li Nhi con y trở về, còn đi cùng mẫu thân nó…(Không phải…người kia không phải Thanh Thu, không phải nương của con!!)
Y trong mộng hoàn toàn coi nam tử kia là thê tử của mình, yêu thương trăm bề. (Hắn không phải Thanh Thu! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi không thấy ánh mắt của hắn bất ổn sao! Hắn đang sợ ngươi! Sợ ngươi giết hắn!!)
Thậm chí sau đó y còn nhịn không được đặt nam tử kia dưới thân, đoạt đi trong sạch của hắn. (Không không không không không!! Ngươi không thể làm như vậy!! Ngươi không thể làm vậy với Thanh Thu —!! Đây không phải là ta, không phải là ta…Ta quyết không là người như thế! Không —!)
Những ngày kế tiếp, đều là xuân sắc khôn cùng, cuộc sống ‘Một nhà ba người’ vô cùng hạnh phúc. (Mau tỉnh lại, tỉnh lại! Đây không phải nhà của ngươi, kia cũng không phải thê tử của ngươi, mau tỉnh lại đi!!!)
Sau đó, Nhâm Dữ Phi đến, mang theo rất nhiều rượu ngon. (Phi đệ mau nói cho y, kia không phải Thanh Thu, đệ mau nói cho y đi chứ!!)
Nhâm Dữ Phi và nam tử kia ở chung tốt lắm, vừa nói vừa cười, y tựa hồ cũng thực vui vẻ, cố ý chuẩn bị thật nhiều món ăn thôn quê dân dã. (Tại sao…Tại sao không vạch trần hắn…Phi đệ, tại sao lại muốn gạt huynh?!)
Tình cảnh trong mộng chậm rãi thay đổi. Y dịch dung mang theo nam tử kia và Li Nhi tới một nơi nào đó, gặp hai nam nhân…
Nam tử kia quen hai người đó, hơn nữa Li Nhi cũng biết một người trong họ, còn gọi kẻ đó là cữu cữu. Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển tới một con đường nhỏ, y hỏi tên nam tử…(Hắn lừa ngươi! Hắn đang lừa ngươi! Ta căn bản không biết người này, cũng không có liên quan gì đến hắn! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy trong mắt hắn có bao nhiêu mập mờ sao!)
Hình ảnh lại thay đổi, nam tử kia, nam tử tự xưng là Tần Duy Ngã, đưa y và Li Nhi tới một trang viên rộng lớn. Li Nhi hình như biết tất cả mọi người ở đó, rất vui vẻ. (Hừ, trang viên lớn như vậy, thế mà ngoại trừ gia chủ không có một hạ nhân dư thừa nào, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là không tốt lành gì…)
Tiếp đó, y mang theo Li Nhi ra phố đụng phải Linh Nhi. (Linh Nhi muội cũng tới đây sao? Là tới vạch trần hết thảy, hay cũng giống Phi đệ…gạt huynh?)
Tất cả đều thực bình thường, y giới thiệu Linh Nhi cho Tần gia, Tần gia cũng mau chóng đón nhận nàng, ngày vẫn như trước ngọt ngào hạnh phúc, cảnh xuân vô hạn. (Ha ha ha! Ngay cả muội cũng gạt huynh sao…Phi đệ, Linh Nhi…đây gọi là bị cô lập hoàn toàn ư…)
Tiếp đó y đưa người tới Lưu Âm cốc của Phi đệ, Tần Duy Ngã vì chuyện tình sự mấy ngày trước mà hờn dỗi với y, y cẩn thận trấn an dỗ dành hắn. (…)
Tần Duy Ngã không biết vì lý do gì lại hạ xuân dược đệ đệ của hắn — chính là người tên là Tần Độc Tôn, làm cho Linh Nhi không để ý đến bí mật của thân thể mình chạy tới giải độc cho hắn. Còn Tần Duy Ngã thì cả ngày kinh hồn bạt vía nép ở bên cạnh y, hệt như một con thỏ con sợ gió thổi cỏ lay, chỉ muốn tìm một cái động để chui vào ẩn nấp.
Sau đó, lại thêm ba người nữa đến…Là một lão giả và hai tiểu nha đầu, nói là sư phụ Tần Duy Ngã — Y thánh đã từng cứu y và tỷ muội Tần gia.
Phi đệ và Y thánh và thư phòng mật đàm, y và Tần Duy Ngã về phòng. (Mật đàm? Là muốn tìm cách nào để gạt ta phải không…Ta muốn xem các người còn có thể bày trò gì! Hừ!)
Tần Duy Ngã bị Y thánh gọi tới nói chuyện, hắn sợ bị phạt, bất lực nhìn y…Cuối cùng y vẫn không an tâm, đi theo. (…)
Ngay sau đó là hình ảnh Li Nhi cầm một cái ống nhỏ màu đen hướng về phía y, y vươn tay muốn lấy nó đi. Một nha đầu béo ở bên cạnh hô lên, rồi y ngã xuống mặt đất, ói máu. Tần Duy Ngã kia chạy tới, hai mắt ửng hồng gọi tên y, trong mắt ngập ứ nỗi bi thương và bối rối không biết phải làm thế nào…
Y thánh cùng Phi đệ và Linh Nhi lại một lần nữa hợp lực cứu y. (Phi đệ…Linh Nhi…)
Tần Duy Ngã đi tới, vẻ mặt như chỉ cần mở miệng là sẽ lập tức khóc oà. Y không đành lòng, mạnh mẽ xốc lại tinh thần cười với hắn, ánh mắt thê lương kia của hắn như thể tan ra, tràn ngập quang mang thâm tình. (…)
Y cố ý làm bộ thân thể không khoẻ, nhìn Tần Duy Ngã như cô vợ nhỏ chạy trước chạy sau. Rồi đến một ngày, y nhẹ nhàng ôm lấy hắn đang say ngủ, sợ lại làm bị thương hắn, cho nên chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tần Duy Ngã mị nhãn như tơ, cánh môi đỏ hồng hơi cong lên phía trước. (A…)
Y rốt cuộc không thể nhịn nổi, cùng hắn dây dưa quấn quýt, cùng hắn mây mưa vần vũ…
A a a!!!
Tỉnh mộng..
Nguỵ Thiên Thanh nhìn người nằm dưới thân, cảnh trong mơ vừa rồi chất chồng đan xen với hiện thực.
“Ưm!” Người nọ khẽ vặn vẹo thân mình, thở hổn hển nhìn y.
Chết tiệt! Hạ thân thô to lại một lần nữa đứng thẳng. Ta còn đang nằm mơ…Đúng vậy, đây là mơ…Là mơ…
Nguỵ Thiên Thanh đĩnh động rất nhanh, bên tai dù có truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ y cũng không bận tâm. Là ngươi không tốt, là ngươi chạy đến giấc mộng của ta dụ dỗ ta… Ngươi đáng chết! Tất cả những người lừa gạt ta đều đáng chết!!! Đều đáng chết!!!!
Sáng hôm sau, Nguỵ Thiên Thanh chết lặng nhìn từng tia nắng mặt trời chiếu vào phòng. Nhìn vết cào đêm qua Tần Duy Ngã vì giãy dụa mà để lại trên cánh tay mình, y hoàn toàn thanh tỉnh.
Có đau…Thì ra đây không phải là mơ…Ta thật sự đã cùng nam tử này làm phu thê mấy tháng trời…
Không…Ta không thể có lỗi với Thanh Thu, ta đã đáp ứng nàng, phải ở bên nàng chung sống cả đời…
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh loé sát khí. Đều tại ngươi, nếu ngươi không xuất hiện, ta sẽ không có lỗi với Thanh Thu, không làm ra những việc trái với luân thường này với ngươi.
Chỉ cần giờ ta giết ngươi, hết thảy những chuyện này sẽ không còn tiếp diễn… Y chậm rãi giơ tay trái lên, ngưng khí chuẩn bị đánh tới.
Chỉ là, dáng vẻ như muốn vỡ tan của Tần Duy Ngã khi y bị thương cứ không ngừng quẩn quanh trong đầu y. Giết hắn…Giết hắn…Ta…Phải giết hắn!
“Nương nương —? Cha cha!” Thanh âm của Li Nhi đúng lúc vang lên.
Li Nhi….Nhớ tới đứa nhỏ mà Thanh Thu đã sinh ra cho y, nhớ tới từng hình ảnh của Tần Duy Ngã khi sống chung với y…. Không thể để Li Nhi lại mất đi mẫu thân thêm một lần nữa! Nguỵ Thiên Thanh tìm được một cái cớ tuyệt hảo, buông bàn tay run rẩy xuống.
Ta đang sợ cái gì? Vì sao khi buông tay lại thấy nhẹ nhõm đến vậy? Thê tử ta yêu nhất, không phải chính là Thanh Thu ư? Người này, người này chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi của ta mà thôi…Hơn nữa hắn còn lừa ta, vốn là đáng chết, nào có gì để phải do dự chứ!
Dáng vẻ Tần Duy Ngã nằm dưới thân y uyển chuyển hầu hạ đêm qua cùng ánh mắt đau thương của Thanh Thu cứ hiển hiện trước mắt, khiến cho Nguỵ Thiên Thanh tâm phiền ý loạn, khí huyết cuồn cuộn.
“A!” Y nhịn không được phun ra một búng máu.
Không được, không thể tiếp tục ở lại đây, không thể nghĩ đến hắn nữa…Nguỵ Thiên Thanh bắt lấy kiếm của mình rồi xông ra ngoài.